Trời tháng 7, mưa dầm rả rích, mặt đất ẩm ướt bao phủ trong sương mù, không khí bừng bừng sức sống.
Trong văn phòng, ánh đèn vàng cam ấm áp thêm phần nhẹ nhàng tinh tế phủ xuống dưới màn mưa. Từ Du ngồi trên ghế tổng giám đốc, trừng mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt: "Em muốn nghỉ phép à? Nhược Yên, chị không nghe lầm chứ?"
Người phụ nữ đứng trước mặt cô ấy mặc một bộ váy công sở thẳng tắp. Cô khẽ rũ đầu xuống nhẹ nhàng gật đầu, hàng mi dài chớp chớp: "Ừm."
Từ Du nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên một lúc, sau đó ngập ngừng hỏi: "Là... gặp phải chuyện gì sao?"
Trong công ty, có ai không biết Tiêu Nhược Yên nổi tiếng là Chàng Ba liều mạng*, đừng nói nghỉ phép năm, ngay cả ngày thường phát sốt, cảm lạnh hay bị thương nhẹ cũng luôn có mặt. Thậm chí đôi khi vì để đuổi kịp một tiệc tối hay một dự án nào đó, cô có thể chạy liên tục cả tháng trời không ngơi nghỉ. Có khi Từ Du nhìn không nổi nữa, bắt cô nghỉ ngơi mà cô cũng không chịu.
(* Thạch Tú, ngoại hiệu Biện Mệnh Tam Lang (tiếng Trung: 拚命三郎: Chàng Ba liều mạng) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.)
Cảm nhận được sự ngập ngừng của boss, Tiêu Nhược Yên chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn vào đôi mắt có vẻ bình tĩnh nhưng sâu thẳm lại có ít hơi nước lưu luyến của Từ Du: "Không có việc gì, rất lâu rồi em không về. Bạn học cũ sắp kết hôn nên muốn trở về tham dự."
Từ Du nhìn chằm chằm vào mắt cô, không chút do dự, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút máy, rồng bay phượng múa ký vào hai chữ "Đồng ý".
"Trở về cũng tốt, mấy năm rồi em không về đúng không? Tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi thật tốt. Đúng rồi, quê em có gì nhỉ? Có món đặc sản gì khác ngoài vịt quay không, trở về quê hương, em..."
Giọng nói dông dài ồn ào của Từ Du văng vẳng bên tai, Tiêu Nhược Yên nhìn cơn mưa nhẹ lất phất ngoài cửa sổ, từng giọt từng giọt như đâm thẳng vào tim cô.
Tiêu Nhược Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi dài khẽ rung lên, trên người ướt đẫm hơi nước.
Quê hương có cái gì?
Trong lòng cô hiện lên một cái tên từng xuất hiện ngàn vạn lần trong giấc mơ của cô.
Tiểu Nhan.
Mười năm.
Mười năm không gặp.
Cô rất muốn tự mình đi hỏi nàng một câu.
Những năm qua, cậu sống thế nào?
***
Cố hương không có gì thay đổi, nhưng lại giống như mọi thứ đều thay đổi.
Mặc dù mỗi đầu năm mới Tiêu Nhược Yên đều trở về, nhưng thay đổi vẫn quá lớn, thành phố được bao quanh bởi xa hoa truỵ lạc và những ánh đèn neon nhấp nháy mờ ảo như một giấc mơ.
Lần này, người đón cô chính là Lan Lan cổ linh tinh quái đứng hàng Lão Tam trong ký túc xá. Khi còn học cấp ba, cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Tiêu Nhược Yên, là bạn tri kỷ khó có được. Có thể nói, ngoài chuyện tình cảm chưa bước ra ánh sáng kia, giữa hai người không có bí mật gì cả.
Khi kéo vali đi ra khỏi nhà ga, từ xa Tiêu Nhược Yên đã nhìn thấy Lan Lan vẫy tay, kích động hét to với cô: "Lão Nhị, ở đây. Me, here!!!"
Lan Lan trông rất thanh tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, đôi mắt hẹp dài sắc sảo, có khí chất riêng của phụ nữ Giang Nam.
Tiêu Nhược Yên khẽ cười, chân dài bước nhanh đi tới. Lan Lan xông lên trước ôm cô, vừa gặp mặt liền không nhịn được oán trách: "Cậu là đồ vô lương tâm, không gặp nhau lâu như vậy, cũng không thèm liên lạc với bọn tớ, còn biết trở về nữa à?"
Tiêu Nhược Yên đưa tay ôm lấy Lan Lan, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không phải tớ đã trở về rồi sao?"
Lan Lan hưng phấn không chịu được. Cô ấy vẫn giống như hồi cấp ba, một tay ôm lấy cánh tay của Tiêu Nhược Yên, cả người đều muốn cọ vào người cô.
Đã lâu không gặp, Nhược Yên đã thay đổi rất nhiều. Quần tây giản dị, áo vest khoác ngoài màu rượu vang, cô đút một tay vào túi, tay kia kéo hành lý. Vành tai mượt mà đeo hai chiếc bông tai dài bằng bạc đung đưa trong gió, mặt mày phảng phất vẻ tự do phóng túng trước đây, nhưng đã bình tĩnh và kiềm chế hơn rất nhiều.
Lan Lan dẫn cô đến bãi đỗ xe, liên miên lãi nhãi nói không ngừng: "Này, cậu chưa từng gặp chồng của Lão Đại đúng không? Rất đẹp trai, siêu thẳng, to cao một mét tám mấy, ngọc thụ lâm phong, đối xử với cậu ấy rất tốt..."
Tiêu Nhược Yên nở nụ cười. Cả một ngày bôn ba vừa máy bay vừa tàu cao tốc, sắc mặt của cô hơi tái nhợt, trong mắt cũng rõ vẻ mệt mỏi.
Lan Lan không ngừng huyên thuyên: "Lão Đại nói, nếu lần này cậu không đến thì từ nay về sau, phòng ký túc xá 417 của chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu. Hừ hừ, nhiều năm như vậy, lần nào họp lớp gọi cho cậu, cậu cũng không trở về. Phải để Lão Đại đưa cậu lên trảm đầu đài, cậu mới lâm trận mài gươm trở về. Ngày mai Lão Đại sẽ xử lý chuyện trước kia. Hừ, cậu giỏi trốn thật! Nếu không biết, còn tưởng rằng cậu đang trốn tránh ai đó!!!"
Cô ấy xoay người dùng sức đóng mạnh cốp sau lại, như thể chưa hết giận, kéo kéo khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên bất đắc dĩ và dung túng: "Khi nào cậu kết hôn, tớ nhất định sẽ trở lại mà."
"Này, đừng nhắc tới, tớ còn chưa thấy chuyện này đâu. Đúng rồi, chuyện cậu trở về có nói với dì không?"
Lan Lan thuận miệng nhắc tới làm cho Tiêu Nhược Yên đơ ra trong giây lát. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu nhàn nhạt: "Chưa nói, chờ làm xong việc của Lão Đại đi."
Lan Lan không dám nhiều lời, lén lút nhìn nhìn Tiêu Nhược Yên. Những năm gần đây, ngoại trừ kỳ nghỉ Tết Tiêu Nhược Yên có về nhà một chút, còn lại thật sự giống như cô đã cắt đứt mọi liên lạc với gia đình. Suy nghĩ này lướt qua trong đầu, nhìn khuôn mặt đóng băng của Tiêu Nhược Yên, Lan Lan không dám nhiều lời, tìm một vài câu chuyện phiếm giết thời gian.
Hai người vừa lên xe vừa trò chuyện. Xe của Lan Lan là một chiếc Audi màu trắng, bên trong không nhuốm bụi trần, bày đầy búp bê trẻ con. Phía trước xe trưng một hàng búp bê chibi, Tiêu Nhược Yên nhìn rất quen, trong vô thức đếm một hai ba bốn, ánh mắt của cô dần ảm đạm.
Những con búp bê này, do người trong ký túc xá đi đặt làm, khi còn học cấp ba.
Bốn con búp bê, còn nào cũng ngây thơ chân thành.
Bốn con búp bê này đại diện cho bốn chị em trong ký túc xá của họ.
Cầm đầu là Lão Đại Trương Vi, cô gái cao gầy như siêu mẫu. Thứ hai là cô, mặc áo khoác rộng, một chân co lên, tiêu sái ôm guitar ngẩng đầu. Thứ ba là Lan Lan, vẻ mặt đáng yêu, tham ăn cầm kẹo mút trong tay. Cuối cùng là...
Tiêu Nhược Yên nhịn không được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve người đang chơi đàn, dù có biến thành linh vật nhỏ bé ngây thơ chân thành nhưng vẫn xuất trần như cũ, Nhan Chỉ Lan.
"Này, tớ phát hiện cậu cũng có thói quen giống như Lão Tứ." Lan Lan nở nụ cười. Bạn cũ gặp lại, cô ấy nói không hết chuyện: "Bọn tớ gặp nhau không được bao nhiêu lần, nhưng lần nào cậu ấy ngồi trên xe tớ cũng giống hệt như cậu, cũng ngây người nhìn chằm chằm con búp bê của cậu, của cậu ấy thì lại không nhìn."
Lão Tứ...
Đó là Tiểu Nhan.
Là người mà cô đã từng đặt lên đầu quả tim.
Là nguyên nhân mà mười năm qua, cô rời xa thành phố, rời xa người thân, rời xa mọi điều hạnh phúc.
Trái tim của Tiêu Nhược Yên như bị đâm vào, cô nghiêng đầu, trầm giọng như không có gì: "Thật sao..."
"Đúng vậy đó."
Đang chờ đèn xanh.
Lan Lan không lưu tình chút nào, đấm một cú vào con búp bê đại diện cho Lão Nhị Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên:...
Lan Lan trợn to hai mắt hung tợn: "Tóm lại, lần này trở về, cậu không thể chỉ dừng một chút rồi đi giống như mấy lần trước. Ký túc xá của chúng ta phải tập hợp một chút. Mười năm, tổ tông ơi, mười năm rồi chúng ta không có tập trung đông đủ!"
Tiêu Nhược Yên rũ mi xuống, hàng mi dài khẽ chớp, môi mím lại thành một đường.
Lan Lan lại bất mãn lải nhải một hồi, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì: "À đúng rồi, cậu có liên lạc với Lão Tứ không?"
Trái tim của Tiêu Nhược Yên lệch một nhịp, giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng để mình bình tĩnh: "Không có, sao vậy?"
Lan Lan liếc nhìn cô một chút, đánh lái: "Trong mấy người chúng ta, bây giờ ngoại trừ cậu làm giám đốc âm nhạc, ngầu nhất chính là Lão Tứ. Cậu ấy đang là giảng viên đại học, rất nổi tiếng, tham gia rất nhiều buổi công diễn. Ây da, học sinh của cậu ấy ở khắp nơi trên thế giới. Tớ đã xem cậu ấy trình diễn mấy lần, khi thế đó, khí phách đó, thật sự rất tuyệt. Lúc ánh đèn chiếu vào, tớ thấy mấy người bên dưới đều thẳng mắt..."
Tiêu Nhược Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, che đậy bên ngoài chính là bàn tay lạnh buốt.
"Này này, Lão Nhị, cậu có nghe tớ nói không?"
Lan Lan không hài lòng với sự yên lặng của Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên định thần lại. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ dâng lên một tầng sương mù.
Cô biết.
Cô vẫn luôn biết.
Đúng lúc đến nơi.
Lạc Lan dừng xe. Cô ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Yên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trầm mặc như mực của cô, khẽ thở dài: "Lão Nhị, cậu thay đổi nhiều quá... Không giống trước đây chút nào..."
Trước đây, Tiêu Nhược Yên khá cao ngạo, có cá tính và nóng nảy.
Trên dưới Ức Đức, có ai không biết cô?
Một cây đàn guitar, vang dội cả trường, trở thành đối tượng thầm mến mối tình đầu của rất nhiều nam sinh.
Nhưng bây giờ... năm tháng vội vã, mười năm trôi qua, tướng mạo của Tiêu Nhược Yên không thay đổi chút nào so với trước đây, thậm chí còn có một chút uy nghiêm và khí chất được lắng đọng theo thời gian, nhưng mà... cô lại trầm mặc ít nói như vậy, chung quy không phải là cô trong trí nhớ của Lan Lan.
Thời trung học.
Tiêu Nhược Yên đích thực tồn tại ở cấp độ nữ thần. Khi đó, tài năng âm nhạc của cô đã phát triển vượt bậc, tự đàn tự hát bài hát do chính mình sáng tác. Tuổi còn chưa lớn lắm, đã được công ty đĩa nhạc mua ca khúc, giá cả còn làm cho những đứa trẻ thời đó líu lưỡi.
Khi đó, chỉ cần kiếm được tiền, cô sẽ đưa mọi người đi chợ đêm ăn uống thả ga. Sau khi ăn xong, mọi người cơm nước no nê đi KTV gào thét. Khi đó, Tiêu Nhược Yên bất công với Tiểu Nhan nhất, thỉnh thoảng mua cho nàng một vài món quà tinh xảo, làm Lan Lan đỏ mắt.
Tính tình của Tiêu Nhược Yên lạnh lùng, người cũng kiêu ngạo, lần đầu gặp mặt cũng không có cảm tình lắm với loại người này. Theo lời Lan Lan, trời sinh có chút "kiêu ngạo" của người theo đuổi âm nhạc.
Trong âm thầm, cô cũng có mối quan hệ rất tốt với một vài người trong ký túc xá, đặc biệt là Nhan Chỉ Lan. Tính tình của Tiêu Nhược Yên không tốt, đôi khi sắc mặt trở nên thật lạnh lùng, ngay cả Lan Lan thần kinh thô cũng sợ hãi. Chỉ có Nhan Chỉ Lan, chỉ cần nhẹ nhàng nói một cậu, có thể làm cho ánh mắt đóng băng mười dặm của Tiêu Nhược Yên lập tức biến thành một vũng nước xuân, mất đi lực sát thương.
Mọi người vẫn luôn cho rằng sau này cô sẽ đi theo con đường ca sĩ chính gốc, nhưng sau đó trời xui đất khiến, không biết chuyện gì đã xảy ra, học kỳ cuối năm lớp 12, cô chuyển trường rời đi.
Về sau, bọn họ mất liên lạc, việc học lớp 12 tương đối nặng nề, dù có luyến tiếc thế nào đi nữa, mọi người chỉ có thể đè nén cảm xúc trong lòng.
Từ sau lúc đó, có lẽ vì ảnh hưởng của Tiêu Nhược Yên, trước kỳ thi đại học hai tháng, người luôn là bạn thân nhất của cô, Nhan Chỉ Lan cũng đột nhiên rời đi, nghe nói người nhà ra nước ngoài. Chờ đến khi trở về lần nữa, nàng đã trở thành giáo viên nổi tiếng của trường học.
Những năm qua, trừ một năm sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Nhược Yên sống ở nhà bên này; từ năm thứ hai, cô đã thu dọn ba lô, một người tha hương.
Không nói với ai, không thông báo với ai. Hơn nữa vừa đi đã mang theo cảm giác quyết tuyệt, hiếm khi trở về.
Lan Lan không chịu được, nhiều lần gọi điện thoại hỏi cô nguyên nhân, cô đều im lặng, tính cách cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vì cái gì, cô ấy không thể nào biết được.
Bây giờ, nhân dịp đám cưới của Lão Đại, cuối cùng người trong ký túc xá cũng có thể tập trung đông đủ.
Vừa đến khách sạn, Lan Lan liền mở nhóm chat ký tác xá 417. Cô ấy xoay người ngã xuống giường lớn, bắt đầu gọi cho Lão Đại Trương Vi: "Tớ đã đón được Nhược Yên rồi, đồ khốn này cuối cùng cũng bị tớ bắt giam trở về thành công. Tối nay có muốn hẹn nhau ăn cơm hay không?"
Tiêu Nhược Yên đang rửa tay sững người, nín thở.
Trương Vi nhanh nhảu đáp: "Bây giờ không cần vội, tối nay tớ và Honey của tớ còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Chờ ngày mốt sau khi kết thúc hôn lễ, lần này chúng ta nhất định phải thẩm vấn Lão Nhị thật tốt, vứt bỏ chúng ta nhiều năm như vậy, lương tâm của cậu ấy không đau sao???"
"Honey... Tối nay còn phải chuẩn bị sao? Không phải đã chuẩn bị mấy trăm lần rồi sao?"
"Đồ lưu manh!"
......
Lan Lan cười trên nỗi đau của người khác rút điện thoại ra, nhướng mày nhìn Tiêu Nhược Yên: "Cậu chờ bị rút gân nhổ xương đi."
Âm thanh "ong ong" vang lên, Lan Lan cúi đầu nhìn: "Này, Lão Tứ đâu rồi? Còn đang bận à?"
Một ký túc xá, mọi người đều bận rộn, nên sinh ra một người lười biếng như cô ấy.
Trương Vi ngẩng đầu, nhìn về phía Nhan Chỉ Lan đang nhìn mình cười cách đó không xa, dừng lại một chút: "Được rồi, tớ không nói với cậu nữa, để Lão Nhị tắm rửa sạch sẽ đi, chờ tớ mài dao ngày mai làm thịt cậu ấy."
......
Cúp máy.
Trương Vi ngẩng đầu lên nhìn Nhan Chỉ Lan, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Nhan, sao không để tớ nói gặp mặt? Rất lâu không gặp cậu ấy rồi, cậu không muốn nhìn thấy cậu ấy ngay lập tức sao?"
Mười năm.
Hai người đã không gặp mặt nhau trong mười năm.
Ngũ quan của Nhan Chỉ Lan không có gì thay đổi so với thời niên thiếu.
Chẳng qua là mái tóc đã từng thẳng đen biến thành tóc gợn sóng dài chấm vai, năm tháng vội vã đã cuốn đi nét ngây thơ của thiếu niên, bao bọc nàng bằng sự dịu dàng điềm đạm.
Nàng vẫn giống như khi còn là học sinh cấp ba, dịu dàng với mọi người, nói chuyện nhẹ nhàng. Khi nói chuyện với cô ấy, đôi mắt dịu dàng của nàng dường như tràn đầy ánh sáng, ánh nến ấm áp nhất thế gian cũng không thể địch nổi.
Trương Vi nhìn thấy anh trai nhiếp ảnh vừa rồi đi tới đây nói chuyện với Tiểu Nhan vài câu, mặt đối phương hơi đỏ lên, căng thẳng vò đầu bứt tai, mồ hôi sau lưng đều toát ra.
Mà ngay tại giờ phút này, Trương Vi cư nhiên nhìn thấy trong đôi mắt trước giờ luôn thờ ơ của nàng có chút đỏ lên. Nhan Chỉ Lan nghiêng nghiêng đầu, khoác chiếc khăn choàng vải tuyn quanh người, giọng nói nhẹ nhàng mang chút run rẩy không thể nhận ra: "Muốn."
Muốn, rất muốn rất muốn, nghĩ đến phát điên.
Trương Vi nghiêng đầu: "Vậy tại sao lại không gặp?"
Lão Đại là người duy nhất ở trường trung học biết về mối quan hệ của hai người.
Hơi nước đọng lại trong mắt Nhan Chỉ Lan, tay nàng theo thói quen vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, chậm rãi cúi đầu: "Tớ ra ngoài đi dạo một chút."
Ra khỏi khách sạn.
Lượn quanh một vòng, đi đến Quảng trường Thời đại trong ký ức.
Thời niên thiếu, nơi đây đã từng rất náo nhiệt, khi trời vừa gần tối, đám đông sẽ tụ tập càng ngày càng nhiều.
Làn sóng nhảy múa trên quảng trường này, đám người trẻ tuổi trượt patin kia, và những bạn nhỏ khác đứng bên đài phun nước nghịch nước, cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng giờ đây, sự ồn ào náo nhiệt trước đây đã không còn nữa, chỉ còn lại đài phun nước nhún nhảy theo điệu nhạc.
Ánh đèn rực rỡ lắc lư theo tiết tấu của đài phun nước, biến thành muôn hình vạn trạng, sắc màu rực rỡ, nhưng không có người thưởng thức vẻ đẹp của nàng, mà chỉ có mấy người "tộc cúi đầu" vội vàng đi ngang qua liếc nhìn sang một cái.
Rất lâu trước đây.
Có một người, cũng từng ở đây, khi đài phun nước lần đầu tiên được đưa vào sử dụng.
Đứng sau lưng che mắt nàng lại, trong tiếng reo hò của đám đông, Tiêu Nhược Yên ôm nàng cười, nói nhỏ vào tai nàng: "Cậu có thích không?"
Nhan Chỉ Lan núp ở trong ngực cô, nhìn đài phun nước và ánh đèn biến đổi, khóe môi nhếch lên, dịu dàng ngoan ngoãn tới gần trong ngực cô, cọ cọ.
Vào thời điểm đó, bài hát được phát trên đài phun nước là "Tình Yêu Đơn Giản" rất phổ biến trên phố lớn ngõ nhỏ của Châu Kiệt Luân, hai người đều rất thích.
Tiêu Nhược Yên ôm nàng, trong mắt đều là yêu thương và cưng chiều: "Có lạnh không?" Cô ôm chặt lấy nàng, Nhan Chỉ Lan ngửi ngửi hương thơm trên người cô, thì thầm: "Không đâu."
Mùi hương cơ thể của Tiêu Nhược Yên làm nàng mê mẩn, hương thơm cơ thể của thiếu nữ trộn lẫn với hương thơm của dầu gội và sữa tắm.
Nhìn cô gái trong ngực mình, Tiêu Nhược Yên mỉm cười hạnh phúc. Cô len lén nhìn chung quanh, thừa dịp ánh trăng dần dần tối và sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đài phun nước, cô cúi đầu xuống, len lén hôn lên đôi môi mỏng của Nhan Chỉ Lan.
—— Tôi muốn cứ nắm tay em như thế này mãi không buông ra.
Tình yêu có thể đơn giản và không có tổn thương như thế hay không?
......
Đài phun nước lập tức nở rộ theo điệu nhạc, dưới ánh trăng mơ hồ, gương mặt thanh tú của Nhan Chỉ Lan phủ một lớp hồng nhạt.
......
Nhưng mà bây giờ, bài hát đang phát trên đài phun nước lại nhanh và khó nhớ đến nỗi nàng đã khóc khi nghe lần đầu tiên.
Có lẽ đã quá trầm mê vào quá khứ, mọi thứ xung quanh đều biến thành phông nền mờ ảo. Mười năm như một giấc mộng, bây giờ, mộng ước của hai người cũng nên tỉnh lại.
Loáng thoáng, Nhan Chỉ Lan cư nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, lông mày của nàng nghi ngờ nhăn lại. Một lúc sau, nàng cong khóe môi tự giễu, lại là ảo giác.
Xa xa, giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tớ nói cậu này Nhược Yên, cậu đưa tớ đến đây làm gì? Trời ơi, cậu quê mùa quá rồi! Thời này đêm hôm khuya khoắt ai còn đến quảng trường, người ta đều đổi qua ở nhà ăn gà cả rồi, cậu..."
Trong chốc lát, chỉ trong chốc lát, trái tim của Nhan Chỉ Lan như bị điện giật, thân thể cứng đờ không cử động được, linh hồn bị rút sạch trong phút chốc.
Là mơ sao?
Thế giới dường như đã được nhấn nút chậm lại, nhịp tim của Nhan Chỉ Lan đang đập nặng nề và chậm rãi trong lồng ngực. Giữa tiếng nhạc ồn ào, người xa lạ quen thuộc nhất đó từ từ quay đầu lại nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.