Chương 294
Lưu Kiêu đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa xối xả trút xuống bên ngoài, năm năm trước, trong cuộc nội chiến ở nhà họ Lưu, anh ta đã bị đánh bại hoàn toàn, bây giờ trở lại, anh ta không cam lòng tiếp tục thua Lưu Thiên Hàn!
Lưu Thiên Hàn, núi cao sông dài, một ngày nào đó Lưu Kiêu tôi sẽ lấy lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình!
Thấy Lưu Kiêu không nói gì, Nhan Vũ Trúc cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ta làm hỏng chuyện anh ta bàn giao, anh ta sẽ không tung những tấm ảnh đó ra đấy chứ?
Không, cô ta tuyệt đối không thể để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát!
Nghĩ đến điều gì đó, khóe môi Nhan Vũ Trúc khẽ mấp máy.
“Lưu Kiêu, lần này tôi đã bất cẩn để xảy ra chuyện, thật lòng xin lỗi anh.”
Im lặng một lúc, Nhan Vũ Trúc tiếp tục nói: “Để bày tỏ thành ý xin lỗi, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật. Năm năm trước, người đã cứu Thiên Hàn trong khách sạn chính là Nhan Nhã Tịnh! Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ không phải là con ruột của Hách Trung Văn mà là máu thịt của Thiên Hàn!”
“Anh không phải rất hận Thiên Hàn sao? Ngoài việc giết chết máu mủ của anh ta, còn sự trả thù nào có thể khiến anh ta đau khổ hơn nữa chứ? Lưu Kiêu, tin tôi đi, nếu Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ chết, Thiên Hàn nhất định sẽ đau khổ đến mức không thiết sống nữa!”
Nhan Vũ Trúc nghĩ rất hay, Diệp An Bảo với Diệp An Mỹ dù còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh lanh lợi, lần trước cô ta đích thân ra tay, nhưng việc sắp thành thì lại bị phá hỏng. Thế nhưng Lưu Kiêu thì khác, tuy là anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đánh bại cách đây 5 năm nhưng con lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, với sức mạnh hiện tại, việc giết chết hai đứa trẻ là điều rất dễ dàng.
Khi Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ chết, mối liên kết gắn chặt Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó, việc tách hai người bọn họ ra sẽ dễ dàng hơn nhiều cho cô ta.
Quan trọng hơn là giết Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ có thể khiến cho Nhan Nhã Tịnh đau khổ đến mức không thiết sống nữa! Cô ta chỉ muốn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến mức thấu tim gan mà thôi!
“Nhan Vũ Trúc, cô nghĩ rằng tôi không thể nhìn ra được cô đang muốn mượn dao giết người sao?!”
Lưu Kiêu không ngốc, anh ta cười lạnh lùng, sự lạnh lẽo phảng phất giữa trán đáng sợ như rắn độc.
Nhan Vũ Trúc không cảm thấy xấu hổ khi bị Lưu Kiêu nhìn thấu tâm tư của mình, cô ta khẽ cười: “Đúng vậy, tôi quả thật là muốn mượn dao giết người, bởi vì tôi hận bọn họ đến tận xương tủy!”