CHƯƠNG 212
Giang Kiến Huy còn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc không gì sánh kịp này thì lại cảm thấy chân mình đau dữ dội. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, thấy Nhan Nhã Tịnh giẫm giày cao gót lên bàn chân mình không chút khách khí.
“Đồ thần kinh!”
Nhan Nhã Tịnh lại giẫm thêm cho anh ta một cái thật mạnh rồi mới thu chân lại, rảo bước ra ngoài đại sảnh.
“Ha…”
Có bệnh, còn là bệnh thần kinh!
“Ha…”
Giang Kiến Huy đứng đó cười toét miệng như một tên đần.
Anh ta bệnh đấy còn gì? Bị một cô gái vừa đánh vừa mắng, còn suýt giẫm đạp đến tàn phế, thế mà bản thân vẫn còn có tâm trạng để cười. Anh ta đúng là bị bệnh thần kinh thật rồi!
Thú vị!
Nhan Nhã Tịnh tưởng lúc nãy cô uống nước trái cây chua chua ngọt ngọt, không ngờ lại là rượu rất mạnh.
Nhan Nhã Tịnh rất ít khi uống rượu, tửu lượng của cô vô cùng kém, chưa đến một ly đã ngã.
Bao năm qua, trừ lần này ra thì cũng chỉ có thời gian ở nước ngoài từng uống nửa ly rượu.
Ban đầu Tô Thu Quỳnh muốn cùng cô uống rượu hát hò, tự do tự tại. Không ngờ Nhan Nhã Tịnh mới uống nửa ly rượu đã say bí tỉ.
Nhan Nhã Tịnh say rượu, ban đầu còn có thể ngủ một giấc yên tĩnh. Nhưng đến sau khi lấy lại tinh thần, cô sẽ làm ra những chuyện không thể diễn tả được.
Nghe nói sau khi say rượu, cô rất thích xem bói cho người ta, còn thích bắt người ta mặc váy.
Hôm đó Tô Thu Quỳnh mặc quần, cô cứ khăng khăng đòi cởi quần của Tô Thu Quỳnh ra, bắt cô ấy thay váy.
Tô Thu Quỳnh tức giận đến nỗi suýt ném cô xuống Thái Bình Dương.
Từ đó về sau, Tô Thu Quỳnh không dám rủ Nhan Nhã Tịnh uống rượu nữa, cô ấy cũng không cho Nhan Nhã Tịnh uống rượu ở bên ngoài, sợ cô bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.