Chương 1767
Nhan An Bảo cố hết sức thoát khỏi sự kiềm giữ của người hầu, rất nghiêm túc nhìn bà nội Lưu nói: ‘Bà cố, An Mỹ và con không lừa bà! Ông ấy không phải là bác hai của chúng con! Ông ấy là cha Lưu Thiên Hàn của chúng con! Ông ấy là chồng mẹ con, không thể lấy người phụ nữ khác!”
Nhan An Bảo quay mặt đi, nói từng chữ từng chữ với Lưu Thiên Hàn: “Cha, cha và mẹ còn chưa ly hôn! Cha mà cưới cô Cung, chính là trùng hôn.”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ban đầu nghĩ rằng kết quả giám định có thể có trước khi hôn lễ cử hành, mà không ngờ nơi đó làm chậm như vậy.
Nhưng cho dù không có kết quả, bọn chúng cũng tuyệt đối không cho phép cha cưới một người phụ nữ khác!
“An Bảo An Mỹ, ta là Lục Gia Thành!” Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trầm xuống, anh vẫn không muốn Gia Thành.
†in, mình không phải là Lưu “Cha, cha không phải bác hai! Cha là cha của chúng conl” Sợ Lưu Thiên Hàn nhất định muốn c ưới Cung Tư Mỹ, Nhan An Mỹ lo lắng đến rơi nước mắt, “Cha, cha không muốn chúng con và mẹ, cha lấy cô Cung, cha đây chính là đang bỏ rơi vợ con mình đấy!”
“An Mỹ, đừng làm loạn nữa! Ta biết bọn con nhớ cha Thành và anh Thiên Hàn nhìn rất giống mình, ta cũng biết, anh Gia nhau, nhưng anh ấy không phải là cha của bọn con, anh ấy là cha của đứa bé trong bụng cô!” Cung Tư Mỹ năm chặt lấy cánh tay của Lưu Thiên Hàn, vì sợ rằng anh sẽ rời xa cô †a.
Trong hôn lễ hôm nay, cô ta vốn dĩ không đủ tự tin, hiện tại lần lượt xảy ra nhiều sự cố như vậy, cô ta thật sự sợ, mình hao tâm tổn sức nghĩ Ngay khi Lưu kế như vậy, lại trắng tay!
Thiên Hàn định để bọn chúng đi về, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, người gọi cho anh ấy là từ cơ quan giám định ADN mà anh ủy thác.
Anh nhíu mày, nhưng vấn nhấc máy.
“Gia Thành, kết quả giám định ADN của anh đã có rồi!”
Cơ quan giám định AND là do Lương Khải, bạn cùng phò Thành mở ra, nhưng vì thân nên Lương Kh thời đại học.
ng thời đại học của Lưu Gia mặc dù anh bị mất trí nhớ, phận của Lưu Gia Thành, ải vần thân thiết với anh, như “Kết quả thế nào?” Lưu Thiên Hàn cất giọng đầy bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã dâng trào nhiều đợt sóng gió.
Anh không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng anh, vẫn không thể kiểm soát được sự lo lắng của mình.