Chương 1479
Anh thật không nghĩ đến cuộc sống của Tôn Oánh Oánh lại trôi qua thoải mái như thế, phải biết, muốn mua một căn hộ nhỏ hơn 100 mét vuông ở Vân Hải tấc đất tấc vàng này, dưới ba mươi tỷ thì không thể nào mua được.
Tôn Oánh Oánh vẫn là kiếm tiền một cách đứng đắn quá đi!
Xác định Tôn Oánh Oánh hiện đang ở trong căn hộ nhỏ đó, Nhạc Dũng trực tiếp lái xe chở Nhan Nhã Tịnh đến đó.
Cao Bắc Vinh cũng đi theo bọn họ, chân Lưu Thiên Hàn bị thương nặng như vậy, Cao Bắc Vinh sắp tức chết rồi, anh chắc chắn không thể bỏ qua cho tên thủ phạm Tôn Oánh Oánh này.
Có Tần Kỳ ở đây, Lưu Thiên Hàn có thể đứng dậy được, nhưng cứ nghĩ đến anh phải chịu những đau đớn kia thì Cao Bắc Vinh vấn tức đến muốn giết người.
Nếu hôm nay anh không đem Tôn Oánh Oánh cái đồ rắn tinh có bệnh kia xé làm tám lúc thì anh không phải đàn ông!
Lúc Cao Bắc Vinh tức giận thì phóng rất nhanh, Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng vừa mới ra khỏi thang máy thì anh đã xong đến trước cửa nhà Tôn Oánh Oánh.
Thực ra nếu như là Nhạc Dũng hay Nhan Nhã Tịnh bấm chuông thì Tôn Oánh Oánh không chắc sẽ mở cửa.
Nhưng Tôn Oánh Oánh yêu thầm Cao Bắc Vinh, vừa nhìn thấy người bấm chuông là Cao Bắc Vinh thì cô ta đã vội vàng mở cửa lớn căn hộ ra rồi.
“Cậu Cao…”
Thực ra Tôn Oánh Oánh đã từng lấy lòng Cao Bắc Vinh rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị anh vô tình từ chối.
Anh có thể chủ động đến tìm cô thật sự là kinh hỷ nằm ngoài dự đoán.
Tôn Oánh Oánh một bộ ngại ngùng, cô ta cảm thấy Cao Bắc Vinh chủ động đến tìm cô thì chắc chắn là có vài phần hảo cảm với cô, cô ta nũng nịu gọi anh một tiếng, cơ thể đã xịt nồng nặc nước hoa Chanel giống như không xương ngã về phía người anh.
Cao Bắc Vinh bị hành động này của Tôn Oánh Oánh dọa cho một phát, chủ động nhào vào lòng gì đó, khẩu vị cũng nặng quá rồi, trái tim bé nhỏ của anh chịu không nổi.
Tôn Oánh Oánh Cảm thấy Cao Bắc Vinh chủ động tìm đến cửa chắc chắn là vì có ý với cô, cô không ngờ rằng anh sẽ né tránh, cô không đứng vững liền ngã nhào ra đất.
Tôn Oánh Oánh ai oán, nhưng cô ta lại không nỡ tức giận với Cao Bắc Vinh, chỉ có thể nửa làm nũng nửa trách móc nói: “Cậu Cao, anh ghét quá đi! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! “