Chương 1141
Anh ta nghe bạn học nói, trường bọn họ đến một thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, mới mười bốn mười lăm tuổi, đã là trạng nguyên khoa khoa học tự nhiên của trường Đại học Vân Hải năm nay, lại có gương mặt mối của tình đầu trong lòng tất cả đàn ông.
Anh tỏ vẻ nghe mà không thèm để tâm, nhưng trong lòng lại không nhịn được sự tò mò đối với Nhan Nhã Tịnh, không ngờ, nhanh như vậy đã gặp được cô.
Đúng thật là một cô gái nhỏ, xinh xắn sống động, một bộ dáng như đoá hoa chưa mọc đủ cành lá, nhưng khi cười lên lại như có thể thắp sáng toàn bộ thế giới của người ta.
Thẩm Quyện không tin cái gọi là tiếng sét ái tình, nhưng một lần đó vừa nhìn, anh ta bèn không quên thể được gương mặt cười thuần khiết ngây thơ của cô gái nhỏ đó.
Khi đó, anh ta đương nhiên sẽ không theo đuổi Nhan Nhã Tịnh, bất kể cho có rung động đến mấy, anh ta một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, đi quấn lấy một thiếu nữ vị thành niên, nhìn thế nào cũng thấy lòng dạ không tốt, đến ngay cả bản thân anh ta đều cảm thấy mình hèn hạ.
Anh ta luôn chờ đợi cô gái nhỏ đó lớn lên, không ngờ đến lúc anh từ nước ngoài trở về, cô gái nhỏ khiến anh rung động năm đó đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều.
Còn có hai đứa con không lớn không nhỏ.
Anh ta cảm thấy anh ta có chút lòng dạ u ám rồi, lúc nghe thấy tin tức Lưu Thiên Hàn qua đời, anh ta lại cảm thấy may mắn, cô gái nhỏ của anh trở thành tiểu quả phụ, anh ta có thể quang minh chính đại theo đuổi cô.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi lớn hơn em, trong lòng tôi, em chính là cô gái nhỏ nha!” Thẩm Quyện cúi đầu, chú ý thấy dây giày của Nhan Nhã Tịnh đã bị sút ra.
Thiếu niên cao quý hoà nhã, cúi người nửa ngồi xổm xuống, không có một chút gượng gạo hay mất tự nhiên nào, bắt đầu giúp Nhan Nhã Tịnh buộc dây giày.
Gió đêm, hơi lạnh, quá nửa thân hình của Lưu Thiên Hàn ẩn khuất trong màn đêm, anh nhìn thấy chính là Thẩm Quyện đang dịu dàng buộc dây giày cho Nhan Nhã Tịnh, dịu dàng sủng nịnh, Nhan Nhã Tịnh đầy mặt thẹn thùng, trai tài gái sắc, khiến người hâm mộ.
Lưu Thiên Hàn đúng thật là nhìn lầm rồi.
Trên mặt Nhan Nhã Tịnh, hoàn toàn không có chút gì là thẹn thùng cả.