Nhan Nhã Tịnh vội vàng quay mặt đi, nhưng không thoát ra được vòng tay của anh. Cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc ở khoảng cách gần nào với Lưu Thiên Hàn, nhưng nghĩ đến vết thương máu thịt lẫn lộn ở sau lưng anh, bàn tay cô đang đưa ra đột nhiên cứng đờ trong không khí.
Nếu như cô cứ như vậy mà đẩy anh ra, nhất định sẽ động đến vết thương của anh, là do cứu cô nên anh mới bị thương, cô không thể để anh liên tiếp bị thương.
“Cậu Lưu, anh buông tôi ta! Anh bị sốt đến hồ đồ rồi, anh mau buông tôi ra!”
Không thể đẩy anh ra, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể thử nói lý với Lưu Thiên Hàn, muốn đánh thức anh: “Cậu Lưu, cậu không thể ôm tôi như vậy được! Tôi là bạn gái của Hách Trung Văn, anh là cậu nhỏ của anh ấy, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Cô là bạn gái của Hách Trung Văn?
Lưu Thiên Hàn không mở mắt ra, vùng giữ lông mày lạnh lùng không khỏi nhăn lại.
Cách xưng hô này, anh rất không thích.
Cảm nhận được anh đang đến gần hơn, não của Nhan Nhã Tịnh như bị điện giật, suýt nữa cô quên mất bây giờ đã là nửa đêm rồi.
Nghĩ đến lời hứa của cô với Hách Trung Văn, cô đột nhiên bừng bỉnh, cô dùng lực đẩy Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, anh đừng như vậy! Anh không thể!”
Khoảng cách gần như thế này, dường như bọn họ giống như một cặp đôi đang yêu nhau sâu đậm.
Nhưng người yêu của cô không phải là Lưu Thiên Hàn, mà là Hách Trung Văn!
“Cậu Lưu, anh buông tôi ra!”
Sợ sẽ làm rách vết thương ở lưng của anh, Nhan Nhã Tịnh không dám dùng lực quá mạnh, cô chỉ có thể cầu xin anh.
Môi Lưu Thiên Hàn rời đi, anh đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự mê hoặc khiến người khác chìm đắm vào trong đó.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi đói rồi.”
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên bừng tỉnh, lúc nãy cậu Lưu làm như thế với mình là vì đói.
Lúc nãy không phải cậu Lưu xem mình là móng giò đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nói: “Cậu Lưu, tôi không phải là móng giò! Anh đừng cắn tôi! Nếu như anh muốn ăn cái gì đó, bây giờ tôi sẽ đi nấu mì cho anh, có được không?”
Dường như lời nói của Nhan Nhã Tịnh đã có tác dụng, Lưu Thiên Hàn đột nhiên từ từ buông cô ra, mắt anh vẫn nhắm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, dường như đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó.
Rất lâu rất lâu sau, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy anh có chút ghét bỏ nói: “Tôi không ăn móng giò, móng giò không ngon.”
“Được….” Nhan Nhã Tịnh trả lời một tiếng, cô không thể xác định được lúc nãy, cậu Lưu đã xem cô là cái gì ngon mà lại gặm như vậy.
“Cậu Lưu, vậy cậu muốn ăn gì? Tôi nấu mỳ, hay là gọi đồ ăn ngoài?”
Lưu Thiên Hàn vẫn là khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ: “Tôi không ăn mỳ, tôi cũng không ăn đồ ăn ngoài.”
Nhìn Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất cạn lời, bình thường cậu Lưu luôn là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, ung dung, không nghĩ đến một người trưởng thành, chín chắn như anh, khi bị bệnh lại trẻ con như vậy.
Còn kén chọn?
Đây là chuyện mà chỉ có trẻ con mới làm!
Lưu Thiên Hàn lật người lại, Nhan Nhã Tịnh đúng lúc nhìn thấy vết thương trên lưng đã được cô băng bó của anh, nghĩ đến anh vì cô mà không quan tâm đến bản thân mình, trong lòng đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Cô vô cùng kiên nhẫn, hỏi anh: “Cậu Lưu, anh thích ăn gì? Anh nói cho tôi biết anh thích ăn gì, tôi đi nấu?”
Lần này vết thương của Lưu Thiên Hàn bị nhiễm trùng, sốt cao hơn rất nhiều so với lần trước, Nhan Nhã Tịnh vừa hỏi cái gì, thực ra anh cũng nghe không rõ.
Anh chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy, hình như Nhan Nhã Tịnh muốn đi nấu cơm cho anh, người phụ nữ mà anh thích, sao có thể đi nấu cơm chứ! Anh không nỡ để cô xuống bếp!
“Cao Đại!” Lưu Thiên Hàn do dự một lúc, vô cùng kiên quyết gọi tên của Cao Bắc Vinh.
Cho dù phải xuống bếp nấu cơm, cũng là tên đầy tớ Cao Đại kia làm.
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, ngổn ngang giống như cây non bị bão táp mưa sa, cậu Lưu lại muốn ăn Cao Bắc Vinh?
Nhan Nhã Tịnh cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, bình thường cô cũng thích đọc mấy tiểu thuyết bá đạo tổng tài không có dinh dưỡng, trong những cuốn tiểu thuyết kia, bá đạo tổng tài thường xuyên nói với nữ chính một câu mang theo sự ám chỉ, rất không trong sáng.
Anh muốn ăn em.
Bây giờ, cậu Lưu lại muốn ăn…. Cao Bắc Vinh!
Sao cậu Lưu có thể muốn ăn Cao Bắc Vinh chứ?. Cop qua cop lại, 𝐭rở lại 𝐭ra𝙣g chí𝙣h ﹙ 𝑇𝖱UM𝑇𝖱UY Ệ𝘕.𝚅𝘕 ﹚
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, tam quan của mình bị tổn thương nghiêm trọng, cô bị Tô Thu Quỳnh đầu độc, bây giờ cũng được xem như là nửa hủ nữ, cậu Lưu sẽ không thật sự có ý đồ không tốt với Cao Bắc Vinh đấy chứ?
Cậu Lưu ghét cô, chê cô bẩn, luôn động chân động tay với cô, lẽ nào, cậu Lưu đối với cô như vậy, chỉ là vì che giấu sự thật anh thích đàn ông?
Hoặc có thể nói là cậu Lưu muốn chứng minh, thực ra anh cũng có hứng thú với phụ nữ, nhưng cô lại không khơi dậy được hứng thú của anh, cuối cùng anh cũng đạt được mục đích dù có thất bại.
Có chút khó chịu, tình yêu đích thực của cậu Lưu lại là Cao Bắc Vinh!
Lúc này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định đi tìm Cao Bắc Vinh.
Người cậu Lưu muốn gặp nhất là Cao Bắc Vinh, lúc này đương nhiên phải để Cao Bắc Vinh chăm sóc anh.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh đi thẳng ra khỏi phòng.
Lúc cô đi xuống tầng, Cao Bắc Vinh đang ngồi trên sofa phòng khách nhàn rỗi cắn hạt dưa, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đi xuống, anh ta có chút kinh ngạc.
Anh ta lại cắn một hạt dưa: “Bác sĩ Nhan, sao cô lại xuống đây? Vết thương của Lưu Thiên Hàn sao rồi? Có chết không? Bác sĩ Nhan, cô mau đi lên chăm sóc Lưu Thiên Hàn đi, cậu ta ồn ào muốn gặp cô, nếu như sau khi cậu ta tỉnh lại không nhìn thấy cô chắc chắn sẽ phát khùng đó!”
Nhan Nhã Tịnh nuốt nước bọt, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tìm lại được giọng nói của mình: “Anh chắc chắn người cậu Lưu muốn gặp là tôi?”
“Bác sĩ Nhan, câu nói này của cô có ý gì? Lưu Thiên Hàn không muốn nhìn thấy cô, chả lẽ lại muốn nhìn thấy tôi?”
Nhan Nhã Tịnh không trả lời câu hỏi của Cao Bắc Vinh, cô lẩm bẩm nói: “Cậu Lưu nói...anh ta nói anh ta đói rồi.”
“Đói?” Cao Bắc Vinh đột nhiên bừng tỉnh: “Đúng rồi, Lưu Thiên Hàn vẫn chưa ăn tối, cậu ta bị thương thành như thế này, phải bồi bổ thật tốt! Tôi kêu người chuẩn bị đồ ăn đêm cho cậu ta.”
“Không cần đâu, cậu Lưu sẽ không ăn đâu.” Bỏ qua sự kinh ngạc của Cao Bắc Vinh, Nhan Nhã Tịnh dừng một chút, nói tiếp: “Cậu Lưu nói, anh ta muốn ăn anh.”