An Trí Dũng hận a!
Nhớ tới dáng vẻ thê thảm của An Tinh khi chết, anh ta hận không thể nghiền xương cốt Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng thành tro.
An Trí Dũng không phải là người tốt, anh ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ muốn làm người tốt gì cả, nhưng tình cảm của anh ta với An Tình là tốt thật.
Hai người nồi nào vung nấy, không gì không nói, giúp đỡ lẫn nhau, kết quả kết thành tình cảm chị em vững chắc nhất không thể phá huỷ.
An Tình sau khi bị Minh Quân hành hạ trong căn hộ nhỏ của cô ta tối hôm đó, cô ta liền triệt để biến mất khỏi thế giới của An Trí Dũng.
Cha mẹ nhà họ An ý thức được mối nguy, đem công ty bên bờ phá sản chuyển nhượng đi, cầm lấy một khoản tiền lớn âm thầm ra nước ngoài.
An Trí Dũng lại không ra nước ngoài cùng cha mẹ, anh ta vẫn muốn tìm cho được An Tình từ nhỏ lớn lên cùng với anh ta.
An Trí Dũng mặc dù khốn kiếp, nhưng trên đường đời cũng kết giao được không ít bạn bè tri kỉ, dưới sự giúp đỡ của bọn họ, anh ta biết được, An Tình đã bị Chiến Mục Hàng đưa vào bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện Thanh Sơn trông coi nghiêm ngặt, anh ta muốn vào cũng không dễ.
Sau đó, anh ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội trà trộn vào, lại phát hiện An Tình đã bị chuyển đi.
Nhà tù.
An Tình bị đưa vào nhà tù mà Tô Thu Quỳnh từng bị giam năm năm đó.
Bạn tốt của anh ta khi nói tình hình của An Tình cho anh ta biết, đã nhắc nhở anh ta chuẩn bị tâm lý trước.
Tình hình trong ngục của An Tình, thật sự rất không tốt.
An Tình ở trong bệnh viện tâm thần mấy ngày kia, tinh thần đã sụp đổ, sau khi vào tù, ngày ngày đối mặt với các loại hành hạ đáng sợ khác nhau, sống không bằng chết đã đã không đủ để hình dung thảm trạng của cô ta.
Cô ta bị mất đi hai ngón tay, sau khi bị thương lại không có bác sĩ xử lý cho cô ta, nơi miệng vết thương đã thối rữa, thảm không nỡ nhìn.
Xương sườn của cô ta cũng bị gãy mấy cái, từ lúc vào tù, vết thương trên người chưa từng dứt qua, cách từ rất xa cũng có thể nghe thấy được tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng của cô ta.
Thực ra, Chiến Mục Hàng đem An Tình nhốt vào trong tù, cũng là để An Tình cảm nhận một lần sự giày vò mà năm đó Tô Thu Quỳnh từng phải chịu, chỉ có điều, An Tình được nuông chiều đã quen, nên sức chịu đựng của cô ta quá kém, loại giày vò như vậy cô ta không thể chịu nổi.
Về sau, cô ta bị thương một lần đặc biệt nghiêm trọng, ý thức cô ta hỗn loạn, hơi thở mỏng manh như tơ kéo, cô ta cảm thấy bản thân lập tức phải chết đến nơi rồi, được giải thoát rồi, nhưng lúc đó lại có bác sĩ đến chữa trị cho cô ta.
Không chết được, chính là sự giày vò không ngừng không nghỉ, An Tình cũng biết, Chiến Mục Hàng chính là muốn khiến cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong, nghĩ đến cả đời này của mình đều phải chịu sự giày vò thê thảm như thế này, An Tình không còn dũng khí để sống tiếp nữa.
Cô ta dốc hết sức lực toàn thân, hung ác đâm vào bức tường phòng giam, cô ta đâm rất mạnh, cuối cùng không cứu sống được.
Lúc An Trí Dũng nhìn thấy An Tình, cô ta đã là một cái xác lạnh lẽo, máu ở trên đầu cô ta đã khô lại, nhưng vết thương thảm không nỡ nhìn trên cơ thể thì vĩnh viễn không cách gì lành được.
Hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại thảm trạng của thi thể An Tình, hai mắt An Trí Dũng hận đến muốn ứa ra máu.
Anh ta ghim chặt mà nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, trên tay ra sức, hung ác đem cô ấn tới trước mộ An Tình.
“Tô Thu Quỳnh, quỳ xuống! Nhận lỗi với chị hai tôi! Nói! Cô sai rồi! Cô không nên hại chị hai tôi như vậy! Tô Thu Quỳnh, sám hối với chị hai tôi! Sám hối với chị ấy!”
Tô Thu Quỳnh đương nhiên sẽ không sám hối với An Tình, cô không ngờ An Tình sẽ chết, nhưng An Tình tự gây nghiệt không thể sống, kết cục của cô ta đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.
“An Trí Dũng, anh buông tôi ra!”
Tô Thu Quỳnh ra sức muốn đẩy An Trí Dũng ra, sức lực của cô vốn dĩ đã không phải là đối thủ của An Trí Dũng, lại thêm An Trí Dũng lúc này giống như phát điên, cô không cách gì đẩy anh ta ra được.
Dù cho cơ thể bị An Trí Dũng kiềm chặt đến không thể động cựa, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn như trước cố chống lại không chịu quỳ xuống.
“Quỳ xuống! Tô Thu Quỳnh, cô quỳ xuống cho tôi!”
An Trí Dũng thấy Tô Thu Quỳnh một mực không chịu quỳ xuống, anh ta tức giận đến mức ngón tay đều phát run, anh ta hung ác vung một tát lên mặt Tô Thu Quỳnh, sau đó tung chân đạp mạnh một phát vào đầu gối cô, chân cô khuỵu xuống, không khống chế được mà ngã quỵ xuống đất.
Thấy Tô Thu Quỳnh rốt cuộc cũng đã quỳ xuống, nét tàn bạo trên mặt An Trí Dũng mới hơi tản bớt đi một chút.
Anh ta đứng trên cao nhìn xuống Tô Thu Quỳnh, “Nói! Nói cô không phải là người! Nói! Cô có lỗi với chị hai tôi!”
“An Trí Dũng, tôi không có lỗi với An Tình!” Tô Thu Quỳnh muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vừa rồi An Trí Dũng đạp vào đầu gối cô quá đau, cô mãi không đứng lên được.
Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, sau nó từng câu từng chữ mà nói với An Trí Dũng, “An Trí Dũng, An Tình cũng từng hại tôi ngồi tù, tôi ở trong tù cũng là sống không bằng chết. Tôi không nợ An Tình, tôi từ trước đến nay đều không nợ gì cô ta! Cho dù hôm nay anh muốn mạng của tôi, tôi cũng vẫn là câu nói này, Tô Thu Quỳnh tôi không có lỗi với An Tình!”
“Bốp!”
An Trí Dũng trên tay ra sức, lại vung một cái tát lên mặt Tô Thu Quỳnh, “Tô Thu Quỳnh, cô còn dám già mồm! Cô cái người đàn bà thối tha này, rõ ràng chính là cô hại chị hai tôi, cô dựa vào đâu mà già mồm! Tô Thu Quỳnh, cô đáng chết, cô thật đáng chết!”
Một tát này của An Trí Dũng đánh thật hung ác, tai của Tô Thu Quỳnh đều ong ong cả lên, nhưng trên mặt càng đau, ý thức của cô càng thêm tỉnh táo.
Tối nay, An Trí Dũng sẽ không bỏ qua cho cô, anh ta đem cô đến trước mộ An Tình, hiển nhiên chính là muốn dùng máu tươi của cô để tế bái vong hồn của An Tình.
Khoé môi Tô Thu Quỳnh khẽ nhếch lên, trong đôi mắt lấp lánh vô song đó mang theo nét châm biếm rõ ràng, cô và An Tình lúc còn sống, đều không muốn để đối phương sống tốt, chết rồi, vẫn còn muốn liều một phen ngươi sống ta chết!
Nhưng cho dù có chết, cô cũng sẽ không xin lỗi An Tình, nếu thực cần phải xin lỗi, thì cũng nên là An Tình xin lỗi cô.
Nếu không phải vì An Tình, cô cũng sẽ không có nhiều thời khắc sống không bằng chết đến vậy, nếu không phải vì An Tình, con của cô cũng sẽ không sống sờ sờ bị kẹp nát, chết thảm.
Tô Thu Quỳnh không sợ chết, nhưng hiện giờ cô không muốn chết.
Cô biết Lâm Tiêu có bao nhiêu để ý cô, nếu cô chết đi, trái tim của Lâm Tiêu cũng không sống được nữa!
Cô đau lòng Lâm Tiêu!
Tô Thu Quỳnh cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô biết, tối nay xác suất để cô sống sót rất nhỏ, nhưng cô vẫn muốn giành lấy một cơ hội sống cho chính mình.
“An Trí Dũng, hãy thả tôi rời khỏi đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!