Nghe thấy tiếng vang, Lưu Thiên Hàn quay ngoắt người lại liền nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đáng thương ngã trên mặt đất, cả người cô đau đến co quắp lại.
"Anh hai, em đau bụng quá…"
Nhìn thấy trán Nhan Nhã Tịnh lấm tấm mồ hôi, Lưu Thiên Hàn biết bộ dáng đau đớn này của cô không phải là giả vờ.
Trước đây anh cũng biết dạ dày của cô cực kỳ kém.
Dạ dày đã yếu mà còn dám uống nhiều rượu như vậy, người phụ này chính là rảnh quá tự tìm đánh!
Mặc dù tức đến nỗi muốn hận không thể đánh gãy chân cô nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn đó của cô, Lưu Thiên Hàn vẫn là cam chiujoom cô trở lại ghế sô pha, cản thận chăm sóc cho cô.
"Anh hai, em xin lỗi, em sai rồi. "
Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng nói với Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, lúc nãy em không nên hung dữ với anh như vậy, em cũng không nên chọc cho anh tức giận. Anh hai, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? "
"Anh hai, em biết anh không muốn quay lại với em, anh chỉ muốn duy trì loại quan hệ đó với em. Chỉ cần anh đừng tức giận với em nữa thì em bằng lòng duy trì loại quan hệ đó với anh, anh hai, anh đừng rời xa em được không? "
Nhan Nhã Tịnh thấy mình thật sự chẳng có tý khí cốt gì cả, dày vò lâu như vậy cũng chỉ mong Lưu Thiên Hàn dỗ dành cô một câu, nhưng đến cuối cùng vẫn lại là cô cúi đầu dỗ anh trước, hơn nữa còn phải nhường mấy bước liền.
Thấy biểu tình của Lưu Thiên Hàn dường như không dịu đi chút nào, trước sau vẫn là một bộ lạnh lùng khó dò như trước, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục cố gắng dỗ dành người đàn ông khó tính này.
"Anh hai, anh yên tâm đi, cho dù giữa chúng ta chỉ có thể là loại quan hệ đó thì em cũng sẽ không dây dưa không rõ với người khác, em sẽ không đi xem mắt, càng sẽ không kết hôn, cả đời này của em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh được không? "
Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh cúi đầu ủy khúc cầu toàn như vậy rất có khả năng chỉ là vì khuôn mặt giống y hệt với Tiểu Hàn này của anh, nhưng khi nghe giọng nói mêm mại của cô, trái tim anhn vẫn là không kiềm chế được mà rung động.
Rung động đến nỗi mà anh muốn ôm cô vào lòng.
"Ừm. " Lưu Thiên Hàn ép buộc bản thân giữ bình tĩnh, chỉ không lạnh không nhạt mà đáp một tiếng.
Nghe thấy giọng nói của anh, Nhan Nhã Tịnh biết hai người bọn họ lại khôi phục về quan hệ bạn tình đó rồi.
Mặc dù đây còn chưa phải điều cô muốn, nhưng duy trì chút quan hệ này vẫn còn tốt hơn việc anh dứt khoát đến đầu cũng không thèm quay lại mà vứt bỏ cô.
Ở bên nhau như thế này không danh chính ngôn thuận như bạn trai bạn gái, có điều cô để anh đút cho cô ăn chút gì đó chắc không quá đáng chứ nhỉ?
Nghĩ như vậy Nhan Nhã Tịnh liền nhẹ giọng nói: "Anh hai, hôm nay em còn chưa ăn gì cả, em đói lắm. "
Lưu Thiên Hàn lẩm bẩm một tiếng, nhìn xem,anh chính là không thể đối xử với người phụ nữ này quá tốt, anh vừa mới chăm sóc cô một tý mà cô đã lên mặt với anh rồi đây!
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn là cam chịu đi hâm nóng một bát cháo cho Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh nhìn người đàn ông đi từ trong bếp ra liền lập tức cười lên.
Đây chắc không phải là bữa tối anh Lưu cố ý chuẩn bị cho cô chứ?
Cô đột nhiên có chút muốn được voi đòi tiên.
Cô chớp chớp mắt với Lưu Thiên Hàn, giống như một chú chó đang chờ được chủ nhân vuốt ve: "Anh hai, bụng em đau lắm, đau đến mức không có sức lực gì luôn rồi. anh có thể đút cho em không? "
Hừ! Đây nào phải lên mặt với anh, đây là trực tiếp trèo lên đầu anh ngồi luôn rồi!
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi trên trán vẫn cứ tuôn ra rất nhiều thì anh vẫn cam chịu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cô đút cháo cho cô ăn.
Cháo Lưu Thiên Hàn nấu không có thêm đường nhưng khi vào bụng Nhan Nhã Tịnh lại là vị ngọt.
Giống như ăn một thìa mật ong vậy, ở chỗ mềm mại nhất trong tim cô nhanh chóng lan rộng ra, tư vị ngọt ngào đó làm thế nào cũng không biến mất được.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ đó chính là quan hệ của bọn họ chỉ là bạn tình, nếu như anh hai có thể mềm lòng thêm chút nữa, khôi phục quan hệ người yêu với cô thì thật sự hoàn hảo rồi.
Một bát cháo xuống bụng xong, trong dạ dày Nhan Nhã Tịnh dễ chịu hơn không ít, cô cuộn người trong vòng tay của anh, rất nhanh liền ngủ say.
Nhan Nhã Tịnh đã mơ một giấc mơ không tốt tẹo nào.
Cô mơ thấy anh và Cung Tư Mỹ ở bên nhau.
Anh nói, Nhan Nhã Tịnh, Lưu Gia Thành tôi không thèm cũng cô duy trì loại quan hệ như hiện tại, tôi phải cùng Tư Mỹ làm một đôi chim liền cánh.
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp khóc luôn trong mơ, sao anh có thể cùng Cung Tư Mỹ làm chim liền cánh chứ!
Cô đáng thương mà kéo tay áo anh cầu xin anh, anh hai, em sẽ ngoan ngão mà, cái gì em cũng sẽ nghe theo anh, anh đừng cùng Cung Tư Mỹ làm chi liền cánh có được không?
Anh lạnh lùng hất cô ra, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, nhưng khi anh nhìn sang Cung Tư Mỹ thì lại dịu dàng vô cùng.
Đột nhiên anh quay mặt sang, rành mạch từng chữ nói với cô: "Nhan Nhã Tịnh, cô có biết vì sao đến cả bạn tình tôi cũng không thèm làm với cô không? "
"Bởi vì cô quá xấu xí! "
Nói xong câu này anh liền cùng Cung Tư Mỹ hóa thành một đôi chim liền cánh, hát "Đến chết vẫn yêu" bay vòng quanh trên đỉnh đầu cô.
"Huhu…"
Nhan Nhã Tịnh bị tiếng hát ma quỷ của bọn họ xuyên vào tai kích thích đến không muốn sống nữa.
Lưu Thiên Hàn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô đang đáng thương rơi nước mắt.
Ngó đến gần, anh còn có thể nghe thấy tiếng thổn thức trầm thấp của cô.
Cô mấp máy môi, dường như muốn gọi tên ai đó, cơ thể Lưu Thiên Hàn lập tức căng cứng.
Có phải cô lại mơ thấy người em trai đã chết của anh rồi đúng không?!
Nếu như cô dám lại ở trong lòng anh mà gọi tên em trai ruột của anh thì anh sẽ lập tức vứt cô ra khỏi cửa sổ.
Nhan Nhã Tịnh quả thực là có gọi tên một người, chỉ là cô không có gọi anh Lưu, mà gọi anh hai.
Cô khóc nức nở gọi: "Anh hai, anh đừng rời xa em được không? "
"Anh hai, em sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt, anh đừng cùng Cung Tư Mỹ làm chim liền cánh được không? Anh hai, anh không để ý đến em, em buồn lắm đó…"
"Anh hai, huhuhu…"
Cô hàm hồ không rõ mà nói mấy câu xong lại bắt đầu khóc, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gần như trong suốt, cô lớn lên thật sự nhìn rất trẻ, giống như học sinh cấp ba vậy, thân hình nhỏ bé đáng thương cuộn trong chăn còn không ngừng chui vào lòng anh, thật sự là muốn bao nhiêu dễ thương liền có bấy nhiêu dễ thương.
Thương tiếc trong lòng Lưu Thiên Hàn lập tức như nước tràn bờ đê.
Lần này người cô gọi là anh.
Có lẽ nào, cho dù là cô đối với Tiểu Hàn nhớ mãi không quên nhưng trong vô thức, trong lòng cô cũng đã có bóng dáng của anh?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!