Giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Sau khi mạnh mẽ phóng ra trong cơ thể Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn mới bắt đầu hối hận.
Chia tay rồi, chỉ làm bạn bè bình thường, thế nhưng bọn họ lại làm rồi, đây tính là chuyện quái gì chứ!
Anh khinh thường chính mình, cứng rắn muốn giữ khoảng cách với cô như vậy, cuối cùng, khi cô cởi bỏ quần áo chủ động chui vào vòng tay anh thì anh liền không khống chế được bản thân nữa.
Có điều, tối nay đã làm một lần, hai lần, ba lần…thì đều không còn quan trọng nữa rồi.
Lưu Thiên Hàn không muốn nhịn chết bản thân mình.
Vậy nên anh quả quyết kéo vòng eo mảnh khảnh của người con gái đã bị anh giày vò đến ngủ thiếp đi, tiếp tục ra sức vận động…
Sáng sớm khi Nhan Nhã Tịnh tỉnh dậy, cô thật sự cảm thấy cái eo già của mình sắp gãy đến nơi rồi.
Hơn nữa, khắp nơi trên người cô đều là những vết tích xấu hổ.
Làn da của Nhan Nhã Tịnh thật sự rất mềm, có thể lực đạo như vậy đối với thân thể của người phụ nữ khác sẽ không để lại dấu vết rõ ràng, nhưng trên cơ thể cô, tùy tiện dày vò một chút thôi liền là một cảnh nhìn thấy mà giật mình không nói nên lời.
Nhan Nhã Tịnh đáng thương mà nhìn những vết đỏ trên người mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang ở ban công hút thuốc.
"Anh hai…"
Nghe thấy giọng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn quay người lại, anh dập tắt điếu thuốc trong tay mình, không nhanh không chậm bước vào phòng.
"Anh hai, tối hôm qua, chúng ta…"
Nhan Nhã Tịnh nhìn xuống ngượng ngùng trong lòng, cố gắng bày ra một bộ không biết xấu hổ nói với Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, tối qua chúng đã đã làm rồi. Chúng ta đều đã vậy rồi, có phải đã xem như là quay lại rồi không? "
"Quay lại? "
Lãnh Tử Sâm khinh thường cười lạnh: "Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đã chia tay rồi. Là do em đề nghị đó, chúng ta hiện tại chỉ là bạn bè bình thường. "
Nhan Nhã Tịnh tức giận, tức đến nỗi thật sự muốn đánh chết Lưu Thiên Hàn, bạn bè bình thường nào còn ôm nhau bạch bạch bạch chứ!
Hơn nữa, một đêm còn bạch bạch bạch mấy lần liền!
Mặc dù tối hôm qua cô bị dày vò đến mức ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được anh chắc chắn không chỉ làm một lần.
Lưu Thiên Hàn không nhận, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể tiếp tục đỏ mặt tiếp tục nói lý với anh: "Anh hai, tối hôm qua là anh chủ động ôm em lên giường! Anh chiếm tiện nghi của em thì pahir chịu trách nhiệm với em! "
Nói xong lời này, khuôn mặt già của Nhan Nhã Tịnh đều đỏ chín mặt rồi.
Da mặt cô vốn dĩ đã mỏng, trước nay chưa tình nghĩ sẽ quấn lấy một người đàn ông bắt người ta chịu trách nhiệm, nhưng ai bảo cô yêu anh Lưu nhiều như vậy chứ!
Cô muốn cùng anh bạch đầu giai lão, vì thế cô chỉ có thể mặt dày mặt giạn cướp anh về bên mình.
"Ha! "
Lưu Thiên Hàn cười lạnh, trên gương mặt còn đẹp hơn Thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp cổ đại kia, lại không có sự ấm áp của ánh mặt trời, mà chỉ có cái lạnh lẽo đến từ mười tám tầng địa ngục.
"Nhan Nhã Tịnh, đây chỉ là một đêm hảo hoan giữa nam nữ đã trưởng thành, nếu như người phụ nữ nào cũng bắt tôi chịu trách nhiệm thì Lưu Gia Thành tôi không phải bận chết rồi sao? "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!