Nhan Nhã Tịnh làm chuyện xấu xong liền muốn chuồn đi, cô còn chưa kịp giữ chút khoảng cách với anh thì cô liền chú ý thấy có một đôi mắt đen nháy đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Nhan Nhã Tịnh bị tình huống bất ngờ này dọa cho nhảy dựng, cô dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn Lưu Thiên Hàn, tội nghiệp gọi một tiếng: "Anh hai…"
Nhan Nhã Tịnh không sợ Lưu Thiên Hàn mắng cô, kể cả anh dọa muốn đánh gãy chân của cô thì thực ra cô cũng không có sợ lắm, cô sợ nhất là anh Lưu không nói một lời mà cứ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm như thế này, dường như giây tiếp theo anh sẽ lập tức vứt cô ra ngoài cửa sổ vậy.
Nhan Nhã Tịnh mặc dù chột dạ nhưng đầu óc lại quay khá nhanh.
Con ngươi cô xoay một vòng, dự định người xấu kể tội trước.
"Anh hai, rõ ràng em ngủ ở sô pha cơ mà, sao anh lại ôm em lên giường vậy? Chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, bây giờ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, bạn bè bình thường nào buổi tối lại ngủ chung một cái giường chứ! "
"Anh hai, anh nói thực lòng đi, anh ôm em lên giường có phải là muốn ăn đậu hũ của em không? "
"Ha! "
Lưu Thiên Hàn cười gằn: "Vừa ăn cướp vừa la làng?! Nhan Nhã Tịnh, ai cho em hôn trộm tôi! "
"Em không có! "
Nhan Nhã Tịnh vội vàng phủ nhận: "Lúc nãy là không cẩn thận đụng phải môi anh thôi, em ngủ ngon như vậy, sao có thể hôn trộm anh được! "
Nhan Nhã Tịnh không giỏi nói dối, lỗ tai cô đều đỏ chót rồi, nhưng vì không để rơi vào thế yếu rồi bị anh Lưu vứt ra ngoài, cô vẫn kiên trì nói tiếp: "Ngược lại là anh, anh hai, anh nhân lúc em ngủ say, anh ôm em lên giường, ai biết anh là gì em rồi chứ! "
"Anh hai, anh nhất định cũng hôn trộm em rồi! Hoặc là trừ việc hôn trộm em ra, anh còn làm chuyện khác với em! "
Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này, cảm thấy cơ thể mình cũng có có khác thường, dường như…
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục lên án Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, anh không biết xấu hổ! "
Liên tục nói nhiều lời xấu hổ như vậy, khuôn mặt mo của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng đỏ, gần như muốn nhỏ ra máu luôn rồi, may mà trong phòng không bật đèn, Lưu Thiên Hàn không nhìn thấy sự quẫn bách trên mặt cô.
Đương nhiên, Nhan Nhã Tịnh cũng không thấy được, khuôn mặt anh tuấn của Lưu Thiên Hàn càng ngày càng đen như mực.
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn rất khó coi, bị Nhan Nhã Tịnh vạch trần chuyện tốt mà an h đã làm, sao anh không thẹn quá hóa giận được!
Nhưng, anh sẽ không thừa nhận!
"Nhan Nhã Tịnh, em tự tin thật đấy! "
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh: "Yên tâm đi, thân thể này của em, không gợi được chút hứng thú nào với anh đâu! "
Lời này của Lưu Thiên Hàn, mảy may chẳng giữ chút mặt mũi nào cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng nghe anh nói vậy, cô lại không tức giận chút nào.
Bởi vì lời anh nói, nửa chữ cô cũng không tin.
Cơ thể là của cô, trải qua cái gì cô rõ hơn ai hết.
Trên mu bàn tay cô lành lạnh, chẳng lẽ là cô mộng du tự mình dậy bôi thuốc sao?
Đàn ông thật sự là khẩu thị tâm phi!