Lê Mặc trầm lặng không nói, đôi mắt đỏ hoe hằn tia giễu cợt chết người.
Anh ta thấy lời nói của Phí Nam Châu thực sự rất nực cười, Liễu Đào thành ra bộ dạng này, rốt cuộc ai là thủ phạm?
Qua lời kể của Nhan Nhã Tịnh, anh ta đã biết sự tình giữa Liễu Đào và Phí Nam Châu, nếu Phí Nam Châu không cưỡng ép cô ấy bỏ thai, nếu anh ta không hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy khi đang bị căn bệnh ung thư giai đoạn cuối dày vò, sao trái tim cô ấy có thể ngừng đập giữa những năm tháng đẹp nhất của đời người!
Lê Mặc rất muốn đánh Phí Nam Châu, đánh đến mức anh ta phải hoài nghi nhân sinh, nhưng hiện tại, thi thể của Liễu Đào vẫn ở nằm đây, anh ta không muốn cô ấy mất rồi mà vẫn phải đối mặt với những trận cãi vã ồn ào không dứt.
Nhan Nhã Tịnh đã thay cho Liễu Đào một bộ quần áo mới.
Sau khi tắt thở, cơ thể con người sẽ dần trở nên đông cứng, lúc đó sẽ rất khó thay quần áo.
Vì vậy, cho dù Nhan Nhã Tịnh có buồn thế nào, cô vẫn thay quần áo cho Liễu Đào sớm một chút.
Bộ dạng hồi nãy của Liễu Đào có phần nhếch nhác, Nhan Nhã Tịnh hy vọng rằng cô ấy có thể rời đi một cách đàng hoàng.
"Liễu Đào!"
Lê Mặc giữ im lặng, Phí Nam Châu cũng không tiếp tục phí lời với anh ta, loạng choạng đi tới bên giường, ôm lấy thân thể Liễu Đào thật chặn.
Anh ta muốn cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô ấy, anh ta muốn nghe thấy giọng nói của cô ấy khi ôm cô vào lòng.
Anh ta muốn nghe câu cô ấy vẫn hay nói trước kia: Nam Châu, anh đã về.
Anh ta muốn nhìn thấy một nụ cười lấy lòng nhẹ nhàng trên khuôn mặt lãnh đạm của cô ấy.
Anh ta biết Liễu Đào là người tình trong mộng của vô số đàn ông, là mỹ nhân đặc sắc nhất làng giải trí, bất kể đối với ai, cô ấy đều lãnh đạm, chỉ có ở trước mặt anh ta, cô ấy mới tỏ ra sùng bái nịnh bợ như một đứa trẻ..
Nhưng Phí Nam Châu không nghe thấy giọng nói của Liễu Đào, cũng không cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô ấy.
Cơ thể cô ấy vẫn còn một chút hơi ấm, nhưng đôi mắt của cô ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Cô ấy sẽ không còn mỉm cười dịu dàng nói với anh ấy: Nam Châu, tôi đã làm những món anh thích ăn nhất, anh ăn thử một chút có được không?
Cô ấy sẽ không còn nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, lo lắng van xin: Nam Châu, tối nay đừng đến chỗ Cung Tư Mỹ, được không?
Cô sẽ không còn nhìn anh trìu mến bằng đôi mắt trong veo và lạnh như sương ấy ẩn chứa một tình cảm sâu nặng không thể tách rời.
Cô ấy sẽ không còn ...
"Liễu Đào!"
Phí Nam Châu lay động thân thể Liễu Đào, anh ta tự nhủ rằng cô ấy chỉ là đang ngủ mà thôi, chỉ cần anh ta gọi tên, cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng cho dù hắn có gọi lớn tiếng như thế nào, gọi đến khản giọng, cô ấy vẫn nằm im trong vòng tay anh ta.
Anh ta thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể cô ấy đang cứng dần, lạnh dần.
Trong lòng Phí Nam Châu dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Liễu Đào, muốn sưởi ấm cơ thể cô ấy, thân thể cô ấy lại càng cứng ngắc, lạnh lẽo, cô ấy thật đáng ghét, cô ấy từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu bám lấy anh ta, thì phải bám lấy anh ta cả đời!
Cô ấy cứ như vậy chết đi mà được sao? !
Cô ấy thật vô trách nhiệm!
"Liễu Đào,em tỉnh lại!"
Phí Nam Châu như mê sảng nói với Liễu Đào: "Liễu Đào, dậy đi! Anh biết em chỉ đang ngủ thôi! Tỉnh lại đi! Chỉ cần em tỉnh lại, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt. Anh sẽ không tìm Cung Tư Mỹ nữa, anh sẽ không về nhà khuya, anh sẽ ở cùng em mỗi ngày, cùng em ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng em ngắm phong cảnh mây trời, được không? "
Phí Nam Châu đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào, làn da của cô ấy mịn màng như ngọc, trắng mịn như kem, chỉ là đã có chút lạnh lẽo, khiến lòng anh ta như bị dao cắt lạnh buốt.
Cuộc sống, đôi khi thật là nực cười.
Một số người, khi cô ấy đang sống, bạn thấy chẳng sao, nhưng khi cô ấy đi rồi, bạn cảm thấy trái tim ấm nóng còn đập thình thịch của mình đã bị móc ra khỏi lồng ngực, không bao giờ đập lại được nữa.
Phí Nam Châu đôi mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ bất động trong vòng tay , anh ta không còn cảm nhận được nhịp tim mình nữa.
Anh ta luôn từ chối thừa nhận mình thực sự đã bị Liễu Đào thu hút, nhưng cho dù có lừa mình dối người thế nào đi chăng nữa, thì giờ anh ta thực sự đã hiểu.
Anh ta thích Liễu Đào.
Không, là yêu.
Tính tình anh ta lạnh lùng, lãnh đạm, hiếm khi có tấm lòng nhân ái, khi thấy Liễu Đào đau khổ vì mất mẹ, anh ta sẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, thật ra bắt đầu từ khi ấy anh ta đã vô tình cảm động rồi.
Chỉ là, tình yêu của anh ta với Cung Tư Mỹ đã trở thành thói quen, anh luôn ép mình cố gắng lấy lòng Cung Tư Mỹ, từ lâu đã quên mất thế nào gọi là rung động.
Về sau, bị gia đình ép cưới cô ấy, người ngang ngược bẩm sinh như anh ta, đối với cô ấy càng chán ghét.
"Liễu Đào, anh không ghét am nữa, anh sẽ không hung dữ với em, em mở mắt ra, có được không?"
Phí Nam Châu nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Liễu Đào, hy vọng khi đầu ngón tay lướt qua mi mắt, đôi mắt với cặp lông mày cong vút sẽ chợt mở ra cười với anh ta.
Nam Châu, tôi giả chết lừa anh đấy!
Tôi gạt để anh về nhà thôi mà!
Liễu Đào, anh hy vọng biết bao, em chỉ đang gạt anh ...
Nhan Nhã Tịnh vốn tưởng rằng trong lòng Phí Nam Châu chỉ có Cung Tư Mỹ, cô chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ ôm Liễu Đào như thế này, giống như sợ bảo vật quý giá nhất trong tay sẽ bị cướp mất.
Nhan Nhã Tịnh đã từng yêu, nên cô dễ dàng nhìn ra Phí Nam Châu thực sự yêu Liễu Đào sâu sắc, chỉ là khi anh ta hiểu được trái tim của mình thì đã quá muộn.
Nhan Nhã Tịnh không khỏi tiếc nuối, nếu như, khi Liễu Đào còn sống, Phí Nam Châu trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy, thì tốt biết bao!
Dòng suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh bị đứt đoạn khi nghe thấy tiếng gào đau lòng của Phí Nam Châu, "Làm sao cô ấy có thể chết được! Đang yên đang lành, cô ấy làm sao mà chết được!"
Phí Nam Châu chất vấn Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, nhưng giống như đang nói với chính mình hơn, "Liễu Đào, tại sao em lại bỏ rơi anh? Em tự sát để trả thù anh đúng không! Liễu Đào, ai cho phép em làm tự tổn thương bản thân "
Đã đến nước này rồi, Phí Nam Châu còn cho rằng Liễu Đào tự sát, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh ta thật đáng thương.
Cô cũng biết nếu Phí Nam Châu biết Liễu Đào chết vì bệnh, anh ta sẽ càng buồn hơn, nhưng cô không thương hại Phí Nam Châu, anh ta vì Cung Tư Mỹ mà làm tổn thương Liễu Đào thê thảm như vậy, cho dù có buồn đến mức nào, cũng là đáng đời anh ta.