Nhan Nhã Tịnh không biết chuyện gì xảy ra với mình, sau khi trở về từ Lam Điều, mí mắt phải của cô không ngừng nhảy loạn xạ, cô tự véo mình nhiều lần, nhưng mí mắt phải vẫn nhảy dữ dội.
Nhan Nhã Tịnh không phải là người mê tín, nhưng việc mí mắt phải nháy một cách dữ dội vẫn khiến cô cảm thấy có điềm báo rất xấu.
Cho đến khi, cô nhận được cuộc gọi từ Lê Mặc.
“Nhã Tịnh, cô mang ít thuốc đến đây.” Lê Mặc bị Phí Nam Châu đánh cho tơi tả, anh cảm thấy phải đến bệnh viện trong tình trạng này rất mất mặt nên quyết định để Nhan Nhã Tịnh đến xử lý vết thương trên mặt.
Anh ta không quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng vài ngày nữa vẫn muốn xin chữ ký nữ thần của mình, anh ta không muốn dọa sợ nữ thần.
"Thuốc? Thuốc gì?" Nhan Nhã Tịnh nắm chặt điện thoại trong tay, linh cảm xấu trong lòng càng mạnh.
Lê Mặc không định giấu Nhan Nhã Tịnh, trực tiếp đem việc đánh nhau với Phí Nam Châu tối nay kể cho cô.
Nghe xong lời của Lê Mặc, toàn thân Nhan Nhã Tịnh lập tức run lên, "Lê Mặc, anh nói Liễu Đào đỡ cho anh? Phí Nam Châu đánh cô ấy vào đâu?"
"Bụng!"
Nghĩ đến Phi Nam Châu ra tay tàn nhẫn với Liễu Đào, Lê Mặc sắc mặt tối sầm lại:, "Nhã Tịnh, Phí Nam Châu thật sự không phải là người! Sao nữ thần của tôi mắt nhìn kém như vậy, gả cho một tên khốn nạn!”
"Lúc đó tôi rất muốn liều một trận với Phí Nam Châu, nhưng sợ nữ thần của tôi khó xử nên tôi về trước. Nhã Tịnh, nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của nữ thần, tôi hận không thể giết chết Phí Nam Châu. "
“Lê Mặc, Phí Nam Châu đánh vào bụng Liễu Đào thật sao?” Nhan Nhã Tịnh run giọng hỏi lại.
Lê Mặc không ngốc, cũng nghe thấy giọng nói khác thường của Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, cô hình như rất căng thẳng. Nữ thần của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Lê Mặc, hiện tại tôi không có thời gian giải thích với anh, tôi phải đi gặp Liễu Đào ngay bây giờ!"
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng bấm số của Liễu Đào, nhưng gọi liên tiếp mấy lần, vẫn là giọng nữ lạnh lùng và máy móc lặp đi lặp lại.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Đến cuộc gọi thứ tư vẫn không có người trả lời, Nhan Nhã Tịnh không dám đợi thêm nữa, cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi phòng.
Nhan Nhã Tịnh tới biệt thự của Liễu Đào và Phí Nam Châu, Lê Mặc vừa hay cũng có mặt ở đó.
Anh ta nghe giọng điệu của Nhan Nhã Tịnh, biết rằng Liễu Đào đã xảy ra chuyện, không được chính mắt nhìn thấy cô ấy có ổn không, anh ta không an tâm.
"Nhã Tịnh, sao cô lại căng thẳng khi nghe tin nữ thần của tôi bị Phí Nam Châu đánh vào bụng? Nữ thần của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Cửa biệt thự của Liễu Đào không khóa, Nhan Nhã Tịnh vừa đẩy cửa xông vào, vừa nói với Lê Mặc: "Liễu Đào bị ung thư tử cung, giai đoạn cuối."
Vẻ mặt của Lê Mặc thoáng chốc biến sắc, miệng vẫn há hốc không ngậm lại được.
Đôi tay vốn đã trắng hơn nhiều so với người đàn ông bình thường khẽ run lên, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, anh ta ước gì mình đã nghe nhầm. Anh ta thích nữ thần như thế, sao cô ấy có thể mắc căn bệnh chết tiệt đó chứ!
Một lúc lâu sau, Lê Mặc mới run rẩy cất được giọng: "Nhã Tịnh, nữ thần của tôi còn có thể phẫu thuật, đúng không? Liệu cô ấy có còn cơ hội sống không?"
"Bây giờ phẫu thuật với cô ấy mà nói là vô ích."
Phòng khách trống không, cửa phòng ngủ của Liễu Đào lại mở, hiển nhiên khi nãy Phí Nam Châu đang rất vội, anh ta còn không có thời gian giúp Liễu Đào đóng cửa lại.
“Phẫu thuật là vô ích...”
Môi Lê Mặc không ngừng run rẩy, nói phẫu thuật vô ích là sao?
Ý của Nhã Tịnh là, nữ thần của anh ta, cô ấy không thể sống sao?
Lê Mặc đau đớn ôm ngực, chàng trai khó khăn lấy lại được chút ánh sáng, liêu xiêu đứng không vững, cô ấy lẽ nào, lại không đợi được ngày anh trở nên hoàn hảo, mạnh mẽ và cùng anh ta kề vai sát cánh sao?
Nghĩ đến nắm đấm của Phí Nam Châu đáng ra đáp xuống mình hồi tối, tàn nhẫn đáp vào bụng dưới của Liễu Đào, trên mặt Lê Mặc không còn chút huyết sắc.
Căn bệnh ung thư tử cung giai đoạn cuối, cơ thể chắc hẳn đã suy nhược khủng khiếp, còn đỡ một cú đấm như vậy, sao mà cô ấy chịu nổi!
Lê Mặc dựa vào tường cho vững, đi theo Nhã Nhan Tịnh nhanh chóng lao vào phòng khách, còn chưa vào tới phòng ngủ của Liễu Đào anh ta đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu.
Đang yên đang lành, tại sao lại có mùi máu tanh nồng như vậy?
Lê Mặc nhận ra được điều gì đó, đôi chân bỗng chốc nặng như đeo chì, không đủ dũng khí bước vào căn phòng trước mặt.
"Liễu Đào!"
Mãi cho đến khi tiếng kêu đau đớn của Nhan Nhã Tịnh vang lên trong không gian, lý chí của Lê Mặc mới quay trở lại.
Anh ta cứng nhắc từng bước đi tới căn phòng trước mặt, hiện lên trong tầm mắt là một vùng lớn màu đỏ nhức nhối.
Còn nữ thần trong trái tim anh ta, niềm tin duy nhất của anh ta, nằm giữa sắc đỏ rực rỡ đó, bất động.
"Nhã Tịnh, cô ấy ngất rồi, chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"
Lê Mặc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cấp cứu.
Nhưng chưa kịp gọi, anh lại nghe thấy thanh âm đau đớn của Nhan Nhã Tịnh, "Lê Mặc, vô ích thôi! Liễu Đào đã đi rồi."
Lê Mặc tay run lên, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống.
Sét đánh ngang tai, anh ta cứng ngắc, từ từ cúi đầu nhìn Nhan Nhã Tịnh đang ôm Liễu Đào trong lòng.
"Nhã Tịnh, cô nói cái gì? Ai đi rồi? Đã đi rồi có nghĩa là gì?"
"Lê Mặc, Liễu Đào không còn nữa."
Giọng của Nhan Nhã Tịnh run lên, nhìn thấy bộ dạng của bạn thân, cô không đành lòng, nhưng cô không thích lừa dối bản thân, vì vậy cô chỉ có thể nói với Lê Mặc sự thật.
"Không còn……"
Tất cả tia sáng còn lại trong mắt Lê Mặc đều tan biến trong tích tắc, tất cả chỉ còn lại là nỗi đau và sự cô đơn vô bờ bến.
Tình yêu anh theo đuổi, chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại vụt tắt?
Nhìn dáng vẻ của Liễu Đào, Nhan Nhã Tịnh chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết rõ tối nay Phí Nam Châu nhất định đã ức hiếp cô ấy. Trên cánh tay của cô ấy lồ lộ những vết bầm tím, có lẽ anh ta đã làm tổn thương cô ấy một cách thô bạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!