Anh tức đến mức lại muốn hôn cô.
Mà anh cũng không nhịn được nữa.
Thật ra, anh làm như vậy cũng là muốn chứng minh cho cô biết, anh nâng niu cô, sẽ không ép cô phải trả tiền. Ai dè cô lại càng sợ hãi, run rẩy như cành non phất phơ trước gió.
Anh đúng là chê cô bị ngược đãi quá nhẹ, muốn tự mình ra tay đây mà!
Những ký ức kinh hoàng trong khách sạn và khu rừng nhỏ lại ùa về trong tâm trí cô. Nhan Nhã Tịnh sợ tới sắp khóc, cô thấp giọng cầu xin: “Anh Lưu, tôi sai rồi, tôi không nên lấy ba tỷ đó của anh. Tôi sẽ trả tiền, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, anh đừng... đừng... làm xong... rồi giết tôi được không?”
Hiếp xong giết?
Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm của mình, trông anh hung ác đến vậy cơ à?
Lưu Thiên Hàn thật sự không quen giải thích với người khác, nhưng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đã sợ tới mức nước mắt sắp tuôn trào, anh cảm thấy mình vẫn nên giải thích với cô một chút. Nếu không, cô còn thật sự coi anh là loại khốn nạn kia.
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ nhìn mình chăm chú với ánh mắt khó lường, trong lòng cô càng thêm lo lắng: “Anh Lưu, anh có thể nói một câu được không? Rốt cuộc tôi phải làm sao thì anh mới chịu bỏ qua cho tôi?”
Lưu Thiên Hàn nhìn đôi môi quyến rũ ướt át của Nhan Nhã Tịnh, cổ họng anh như thắt lại. Anh không kiềm chế được mà muốn càng nhiều hơn, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, bây giờ cô đã đủ sợ anh rồi, nếu anh còn tiếp tục, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh sẽ coi anh là mãnh thú hồng thủy.
Lưu Thiên Hàn cố kìm nén tình yêu của mình dành cho cô. Anh tao nhã đứng dậy, anh mặc bộ vest thẳng thớm không cần quá nhiều phụ kiện nhưng cũng đã toát ra sự tôn quý áp đảo người khác một cách tự nhiên.
Anh nhìn Nhan Nhã Tịnh, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Nhan Nhã Tịnh, tối qua chỉ là hiểu lầm, tôi không biết đó là em.”
“Sau này tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa. Ngay cả tôi cũng không được.”
“Anh Lưu, anh nói thật hả? Anh thật sự sẽ tha cho tôi sao?” Nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói như vậy, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có phải hiểu nhầm hay không đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần anh Lưu đừng nghĩ lấy mạng nhỏ này của cô nữa là cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Tha?
Lưu Thiên Hàn nghe thấy chữ này, không hiểu sao lại bỗng dưng thấy bực dọc. Nhưng anh vẫn trịnh trọng gật đầu: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không làm hại em.”
“Anh Lưu, cảm ơn anh!” Thấy đã giữ được mạng nhỏ của mình, Nhan Nhã Tịnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Như để Lưu Thiên Hàn yên lòng, cô lại vội vàng nói: “Anh Lưu, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh. Năm năm trước, ba tỷ kia của anh thật sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất biết ơn anh, tôi chắc chắn sẽ trả lại tiền nhanh nhất cho anh.”
“Không được bán thận!” Lưu Thiên Hàn muốn nói không cần cô phải trả lại số tiền đó. Nhưng người đàn ông trong ngoài bất nhất này lại không quen thể hiện ý tốt với người khác.
“Vậy anh Lưu, anh có thể thư thả cho tôi thêm chút thời gian được không? Nếu ba năm không được, vậy thì hai năm nhé? Tôi thật sự sẽ cố gắng kiếm tiền trả nợ!” Nhan Nhã Tịnh cực kỳ chân thành nói với Lưu Thiên Hàn.
Kiếm tiền trả nợ...
Sao nói cứ như thể anh là tầng lớp bóc lột tàn độc vậy?
Lưu Thiên Hàn không thích Nhan Nhã Tịnh vạch rõ giới hạn như vậy với mình.
Anh trầm ngâm mất một lát, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ: “Không được để quá mệt!”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu kỳ quái quá vậy. Anh không cho cô bán thận, cũng không cho phép cô mệt mỏi. Hai năm ngắn ngủi, cô đi đâu tìm ba tỷ để trả cho anh đây!
Nhưng cô có mệt hay không cũng không cần phải báo cáo với anh. Đợi đến ngày mai cô sẽ nghĩ cách đi tìm một công việc làm thêm.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ im lặng khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên vô cùng xấu hổ. Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với anh nữa. Vì anh mà cô suýt chết một cách thê thảm, nên có một số gút mắc không dễ dàng xóa nhòa.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật sự vô dụng khi đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn. Nếu người khác bắt nạt cô như thế thì cô chắc chắn đã trở nên gai góc, bất chấp mà đánh trả.
Nhưng khi đối mặt với anh, cô luôn yếu đuối đến mức không có sức phản kháng.
Cô nghĩ chắc là mình bị ma ám thật rồi. Năng lực của anh quá mức cường đại chỉ là một trong những nguyên nhân thôi. Điều quan trọng hơn là trái tim cô mang hình bóng anh, dù làm thế nào cũng không thể xóa bỏ.
Nhan Nhã Tịnh thầm véo lòng bàn tay của mình, không để bản thân nghĩ ngợi lung tung. Có một số chuyện đã được định sẵn.
Cũng giống như việc họ vừa gặp mặt đã phải ly hôn. Họ vốn không phải là người cùng một thế giới!
Nhan Nhã Tịnh vừa định rời khỏi biệt thự của Lưu Thiên Hàn thì tiếng chuông di động của cô vang lên. Cô bỏ ra nhìn, là Hách Trung Văn gọi đến.
Giọng của Hách Trung Văn vẫn vui vẻ như trước: “Chị đại, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức ngay cả thịt cũng không buồn ăn! Chị đại, em có nhớ anh không?”
Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng phải đối xử với Hách Trung Văn như bạn trai. Nhưng cô lại không cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ta được.
Bỏ qua mối quan hệ này, cô với Hách Trung Văn qua lại với nhau như những người bạn tốt thì lại cảm thấy rất thoải mái tự tại.
Nghe thấy giọng nói của Hách Trung Văn, nghĩ tới những tủi nhục mà mình phải chịu trong đêm nay, Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng muốn khóc. Khi còn nhỏ, lúc Hách Trung Văn bị người bắt nạt, cô sẽ dũng cảm bảo vệ anh ta. Đôi lúc cô yếu đuối, Hách Trung Văn cũng sẽ cho cô một bờ vai để dựa dẫm.
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà khịt mũi, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Hách béo, tôi rất nhớ thời thơ ấu của chúng ta.”
Khi còn bé thật tốt biết bao, không bị tổn thương hay phản bội, cũng chẳng có nhiều sinh ly tử biệt như vậy.
“Chị đại, em sao thế?” Hách Trung Văn nghe thấy rõ sự khác thường trong giọng nói của Nhan Nhã Tịnh. Anh ta đau lòng hỏi: “Chị đại, có phải em đang khóc không? Nói cho anh nghe ai bắt nạt em thế? Chờ anh trở lại, anh nhất định sẽ đấm gã ta thành đầu heo!”
“Không! Anh phải tra tấn gã ta bằng mười đại cực hình thời cổ, ngũ mã phanh thây, chém tên đó ra thành trăm ngàn mảnh! Ừm, cuối cùng anh còn phải vẽ một con rùa to tổ chảng lên mặt gã ta nữa!”
Nhan Nhã Tịnh tưởng tượng Lưu Thiên Hàn bị đấm thành đầu heo, còn bị vẽ một con rùa lớn trên trán. Bỗng dưng cô cảm thấy hình ảnh này rất buồn cười, không khỏi phì cười thành tiếng.
“Hách béo, tôi không sao. Nửa đêm nửa hôm bị cậu đánh thức nên tình cảm sầu muộn chút thôi.”
Trước giờ Hách Trung Văn luôn là người không tinh tế nhạy cảm, nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều. Trong giọng nói của anh ta rõ ràng mang theo sự ảo não: “Chị đại, anh quên mất bây giờ trong nước trời vẫn tối! Chị đại, em tiếp tục ngủ đi, anh sẽ cố hết sức xử lý xong chuyện bên này rồi trở về bên em.”
Hách Trung Văn ra sức “chụt, chụt, chụt” mấy cái vào di động, lúc này mới lưu luyến ngắt đứt điện thoại.
Trò chuyện điện thoại với Hách Trung Văn khiến tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh tốt hơn rất nhiều. Thật ra cô rất mong chờ nhìn thấy cảnh Hách Trung Văn vẽ một con rùa lớn trên mặt Lưu Thiên Hàn. Đáng tiếc Lưu Thiên Hàn quá mạnh, anh ta không có cơ hội múa may trên mặt con hổ.
Khóe môi bất giác cong lên, Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen nhánh như mực của Lưu Thiên Hàn.
Sắc mặt của Lưu Thiên Hàn còn đen hơn cả con ngươi của anh. Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với Hách Trung Văn cười đùa vui vẻ, nhưng khi ở trước mặt anh lại luôn bày ra dáng vẻ sợ hãi hốt hoảng. Sự đối lập rõ ràng như vậy khiến trong lòng anh rất không vui.
Nhan Nhã Tịnh hốt hoảng cụp mắt, không tiếp tục nhìn vào mắt của Lưu Thiên Hàn nữa. Cô siết chặt di động: “Anh Lưu, tôi về trước đây. Sau này chúng ta thật sự đừng gặp nhau nữa, tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền cho anh.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn gặp mặt thêm lần nào nữa một là sợ anh đánh cô, hai là cô không thể chống lại anh được.
Cô là bạn gái của Hách Trung Văn nên phải giữ bổn phận của một người bạn gái.
Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn âm trầm đến đáng sợ. Anh cũng không quan tâm sẽ dọa đến cô nữa, một tay túm lấy cổ tay cô: “Nhan Nhã Tịnh, em đang vạch rõ giới hạn với tôi đấy à? Đừng quên, tôi là chồng em đấy!”
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu tách từng ngón tay của Lưu Thiên Hàn ra: “Anh Lưu, anh nhầm rồi, anh là chồng cũ của tôi. Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi. Bây giờ anh chỉ là ông cậu của các con tôi thôi!”
“Anh Lưu, tôi muốn chung sống hòa thuận với Hách béo. Tôi muốn cho An Bảo và An Mỹ một mái ấm hoàn chỉnh, sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, được không?”