Bá Triển suy tư một hồi: “Hay là phân xác rồi chôn đi, như vậy an toàn hơn, chúng ta tìm một nơi bí mật, không ai có thể tìm được cô ta!”
Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà run rẩy, bóng tối luôn làm cho người ta vô cùng bất an, chẳng lẽ tối nay cô vẫn không tránh được số phận sau khi bị làm nhục thì bị chặt xác sao?
Không!
Cô không cam lòng!
Cô còn muốn nhìn hai đứa con nhỏ trưởng thành, cô tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay mấy tên đàn ông này được!
Nhan Nhã Tịnh cố gắng giãy dụa, từ từ di chuyển cơ thể mình, trong lòng cô rất muốn có thể xảy ra kỳ tích, mong rằng cố sức đập là có thể đập vỡ cốp xe, nhưng cốp xe quá rắn chắc, cô đập đến mức đầu óc choáng váng rồi mà cốp xe vẫn không bị sứt mẻ gì.
Bụng càng ngày càng đau, Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, ngăn không để cho mình bị ngất đi.
Cô sợ nếu cô mất đi ý thức thì cô sẽ không còn cơ hội mở mắt nữa. . ngôn tình hoàn
Ý thức đã trở nên lộn xộn, cô cũng không biết xe tải đã chạy bao lâu. Khi bị kéo ra khỏi bao tải, cô phát hiện xe tải dừng lại trong một khu rừng nhỏ tối tăm.
Nơi này hoang sơ hẻo lánh, thích hợp nhất là để làm những việc như giết người ném xác gì đó.
Vương Đô nhếch miệng, cười dữ tợn với Nhan Nhã Tịnh, răng của gã ta cực kỳ trắng, nhìn vô cùng ghê rợn dưới ánh trăng mờ mịt.
“Cô em, tối nay cưng vẫn rơi vào tay của bọn anh.”
“Đúng vậy, tối nay mày đừng hòng trốn! Cho dù mày chết rồi thì bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Trương Tùng quệt mũi, dáng vẻ hung thần ác sát.
Nhan Nhã Tịnh đau bụng đến mức gần như không thể đứng vững, trong lòng cô cũng rõ ràng, tối nay cô thật sự sẽ không thoát được, nhưng cô vẫn không muốn khoanh tay chờ chết.
Cô quay ngoắt mặt lại, liều mạng chạy ra ngoài rừng cây nhỏ, đám người Vương Đô như xem xiếc khỉ, nhìn cô giãy dụa hấp hối. Đột nhiên, cô cảm thấy eo mình đau nhức, một chân của Bá Triển tàn nhẫn đạp cô ngã xuống đất.
“Còn dám chạy à? Xem tao cho mày chết như thế nào!”
Ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, bọn Vương Đô không cần lo lắng sẽ bị cảnh sát điều tra ra, gã ta cầm một viên đá lên nện thẳng vào mặt của Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không muốn bị gã đập nát mặt, cô xoay người một cái, tránh được sự công kích của gã.
Vương Đô cũng không sốt ruột, trong lòng gã ta, Nhan Nhã Tịnh đã là con mồi trong nhà tù rồi, cô không thể trốn thoát.
Gã ta tới gần Nhan Nhã Tịnh từng chút một như mèo vờn chuột, khóe môi cười lạnh lẽo khiến Nhan Nhã Tịnh nổi da gà.
Thấy Vương Đô sắp nhào lên trên người cô, Nhan Nhã Tịnh như sử dụng hết tất cả sức bình sinh, tàn nhẫn đạp một phát vào người gã.
Trương Tùng phản ứng rất nhanh, gã bước nhanh lên trước một phát nắm lấy chân của Nhan Nhã Tịnh: “Đại ca, nó dám đánh anh, chúng ta nên dạy dỗ nó thế nào đây?”
“Còn cần phải nói à! Chặt chân của nó!” Vương Đô cười gằn một tiếng: “Tao sẽ chặt hết chân tay của mày đi, để xem mày còn dám kiêu ngạo kiểu gì được nữa!”
Vương Đô nháy mắt ra hiệu với Trương Tùng, Trương Tùng ngầm hiểu trong lòng, đưa cho gã một con dao sắc bén lấp lánh.
Con dao sắc lẹm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm, trong lòng Nhan Nhã Tịnh hoảng loạn tột cùng, cô biết Vương Đô không phải đang nói đùa, gã thật sự muốn chặt chân tay của cô.
Cô không muốn biến thành tàn phế, nếu như thật sự không có chân tay, cho dù là tối nay cô có may mắn sống sót thì đời này của cô cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Nhưng cô cũng không thể cầu xin bọn họ tha thứ.
“Buông tôi ra! Các người đừng chạm vào tôi! Các người làm thế này là phạm pháp. Nếu hôm nay tôi chết, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cảnh sát điều tra ra, các người là kẻ giết người. Các người đừng hòng chạy thoát!
“Cô em, dọa ma đấy à? Bọn tao sẽ phân xác mày ra sau đó chôn mày, ai mà biết được? Tao nói cho mày biết, mấy anh em chúng tao cũng không bị mày dọa sợ đâu!”
Vương Đô lắc lắc đầu, ý bảo Trương Tùng và Bá Triển đè Nhan Nhã Tịnh xuống để gã ra tay.
Nhan Nhã Tịnh liều mạng giãy dụa, nhưng cơ thể của cô vẫn bị Trương Tùng và Bá Triển ấn chặt xuống.
Nhan Nhã Tịnh biết tối nay cô không tránh được nữa rồi.
Cô oán hận nhìn chằm chằm bọn Vương Đô, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt của mấy tên đàn ông này, cho dù cô hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Còn cả Lưu Thiên Hàn…
Nhan Nhã Tịnh cười cay đắng, cô phát hiện cho dù anh có đẩy cô đến tuyệt cảnh như vậy nhưng cô cũng không thể thật sự hận anh!
Cô lại không thể hận kẻ chủ mưu đầu sỏ hãm hại mình, thật buồn cười!
Con người đều sợ đổ máu và chết chóc, cho dù đã ôm quyết tâm phải chết, nhìn con dao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo cách mình càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh vẫn sợ tới mức không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cô dùng sức muốn đẩy tay của Trương Tùng và Bá Triển ra, Bá Triển bực bối nắm lấy tóc cô, tàn nhẫn đập thằng đầu của cô vào gốc cây.
Đau đớn trong dự liệu không hề đến, thay vào đó xung quanh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết trong cuồng loạn của Vương Đô.
Nhan Nhã Tịnh hơi hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không phải Vương Đô muốn chặt bỏ hai tay hai chân của cô sao? Gã kêu thảm như vậy làm gì?
Chẳng lẽ là đầu gã bị chuột rút, tự chặt tay của gã?
Nhan Nhã Tịnh cười tự giễu trong lòng, đã là lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng giải trí nữa.
Mí mắt trên như nặng ngàn cân, Nhan Nhã Tịnh muốn cố gắng mở mí mắt ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốn rất nhiều sức lực thì hai mắt của Nhan Nhã Tịnh mới mở ra một khe hở nhỏ, thứ cô nhìn thấy, chỉ có màu đỏ ùn ùn kéo đến.
Đây là... Máu.
Phải, là máu trên người của cô.
Cô thật sự sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Trên người không còn một chút sức lực nào nữa, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên run lên, thế giới của cô hoàn toàn trở nên tối tăm.
Trong khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, dường như Nhan Nhã Tịnh nghe được một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Là giọng nói của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh cười thê lương, đúng là con người trước khi chết sẽ sinh ra ảo giác, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy anh Lưu gọi tên cô rất lo lắng, rất đau lòng.
Sao anh có thể đau lòng?
Chính anh đã cho người hủy hoại cô cơ mà!
Anh tâm địa sắt đá như vậy, sẽ không đau lòng vì cô đâu.
Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn hỏi một câu, anh Lưu, tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, cô lại cảm thấy không cần thiết nữa.
Miễn là thứ anh ghét thì anh sẽ có thể phá hủy.
Anh Lưu tàn nhẫn với cô như vậy chỉ là chán ghét cô mà thôi.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Lưu Thiên Hàn đi lên phía trước nhanh như một mũi tên, ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng, máu đỏ tươi phun ra từ chỗ cánh tay bị cụt của Vương Đô không biết đã làm mù mịt mắt của ai.
Vương Đô đau xé ruột gan, kêu gào thảm thiết. Gã không thể nào ngờ con dao mà gã dùng để chặt đứt cổ tay của Nhan Nhã Tịnh sẽ chặt đứt cánh tay của gã.
“Mày dám làm đại ca của tao bị thương. Tao giết mày!” Nói xong, Trương Tùng và Bá Triển liền nhào lên người của Lưu Thiên Hàn.
Bọn họ còn chưa đụng được vào góc áo của Lưu Thiên Hàn, rất nhiều vệ sĩ áo đen trải qua huấn luyện đặc biệt đã lao ra từ phía sau cây đại thụ bên cạnh, khoá chặt bọn chúng lại.
Lông mi Nhan Nhã Tịnh như cánh bướm nhẹ nhàng rung động. Tựa hồi quang phản chiếu, cô từ từ mở đôi mắt không có chút tiêu cự nào ra.
Cô như mộng du mà nhìn Lưu Thiên Hàn, vẻ đau lòng vô biên tràn ngập trong mắt cô trong nháy mắt.
Cô nói: “Anh Lưu, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà anh muốn cho người giết tôi?”