Lúc lên lầu Nhạc Dũng đã nghe hiểu đại khái toàn bộ sự việc từ miệng của Cố Bắc Vinh, đi theo Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy rồi, anh ta cũng có thể nhìn ra tình cảm của Lưu Thiên Hàn dành cho Nhan Nhã Tịnh không bình thường.
Biết người phụ nữ trong phòng khách sạn là Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh ta cũng sốt sắng đến độ không chịu nổi.
Anh ta gọi điện thoại cho ba người đàn ông kia, đều không liên lạc được, từ trước tới nay anh ta luôn làm việc cẩn thận, Nhan Nhã Tịnh cũng có khả năng trốn khỏi phòng, anh ta suy nghĩ một chút, dặn dò người của khách sạn bất cứ lúc nào cũng phải chú ý xem Nhan Nhã Tịnh có xuống tầng hay không.
Người vừa gọi điện thoại cho anh ta là quản lý khách sạn, quản lý khách sạn nói phía trước của khách sạn đã xảy ra một tai nạn xe hơi rất thảm khốc.
Một người phụ nữ vội vã lao ra khỏi khách sạn bị một chiếc xe tải chạy nhanh như bay đâm trúng, tử vong tại chỗ.
Có người đi lên phía trước nhìn thấy chứng minh thư của người phụ nữ kia rơi trên mặt đất, trên chứng minh thư có dính máu, nhưng trên chứng minh thư có chữ, quản lý khách sạn nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhan.
Nghĩ đến người phụ nữ mà Nhạc Dũng tìm cũng họ Nhan, quản lý khách sạn vội vàng gọi điện thoại cho Nhạc Dũng.
Bàn tay cầm điện thoại di động của Nhạc Dũng không khỏi run rẩy, bây giờ Nhan Nhã Tịnh không ở trong phòng, rõ ràng là đã chạy ra ngoài, vừa rồi đúng lúc có một người phụ nữ lao ra khỏi khách sạn, còn mang họ Nhan, tất nhiên anh ta cho rằng người phụ nữ kia chính là Nhan Nhã Tịnh.
Lưu Thiên Hàn bỗng dưng quay phắt lại, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Dũng, Nhạc Dũng có thể nhìn thấy rõ ràng có thứ gì đó bị nghiền nát trong mắt của Lưu Thiên Hàn.
Đi theo Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Nhạc Dũng nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh, trong lòng anh ta càng hoảng hốt hơn, nhưng vẫn là đau lòng cho anh nhiều hơn.
Nhạc Dũng có thể nói là một lòng một dạ với Lưu Thiên Hàn. Nhiều năm trước, nếu không phải Lưu Thiên Hàn ra tay thì bây giờ anh ta còn đang giãy dụa trong bùn lầy, làm sao có trợ lý đặc biệt cao cấp Nhạc Dũng mức lương năm cả chục tỷ như bây giờ?
Nhạc Dũng vừa định nói gì đó thì nghe được giọng nói của Lưu Thiên Hàn, anh ta không dám nghĩ tới, giọng nói của người sếp cao cao tại thượng, giống như một vị thần ở trong lòng anh ta cũng sẽ có lúc run rẩy.
“Cậu vừa nói gì? Cậu nói… ai chết?”
Nghe xong giọng nói của Lưu Thiên Hàn xong, bỗng nhiên Nhạc Dũng thấy không dám đáp lại, nhưng anh ta vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Sếp, hình như là… là cô Nhan đã chết. Vừa rồi tôi nhận được tin, dưới lầu xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất thảm khốc, người phụ nữ đã chết họ Nhan.”
Dừng lại một thoáng, anh ta lại tiếp tục nói thêm một câu: “Chỉ mới vài phút trước, cô ấy lao ra khỏi khách sạn, bị xe tải phóng nhanh đâm bay...”
Biểu cảm trên mặt Lưu Thiên Hàn không có thay đổi quá lớn, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy của anh lại rõ ràng đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Anh nhìn chằm chằm bệ cửa sổ, đứng im bất động. Cô không nhảy từ bệ cửa sổ xuống mà lại bị xe tải đụng chết?
Không! Anh không tin!
Không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, anh sẽ không tin cô đã chết!
Cố Bắc Vinh nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn cũng vô cùng lo lắng, anh ấy có cảm giác nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự chết, chỉ sợ là trái tim của Lưu Cửu cũng sẽ chết theo.
“Lưu Cửu, cậu đừng lo lắng quá! Bác sĩ Nhan phúc lớn mạng lớn, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu!”
Cố Bắc Vinh đang nói những lời mà ngay cả chính mình cũng không tin, Lưu Thiên Hàn không nói gì nữa, anh đẩy mạnh anh ấy ra rồi bước nhanh xuống dưới lầu.
Nhạc Dũng cũng gấp đến độ không chịu nổi, anh ta nhấc chân lên đuổi theo Lưu Thiên Hàn, nhưng nghĩ đến Cố Bắc Vinh nửa tàn tật, lúc đi tới cửa, anh ta lại quay lại, cam chịu số phận đỡ Cố Bắc Vinh tập tễnh đi.
“Anh nói xem, nếu cô Nhan chết thật, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nhạc Dũng dừng một lúc, sau đấy lại nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sếp như vậy. Có vẻ sếp thật sự rất quan tâm đến cô Nhan, hình như tôi đã gây ra đại họa mất rồi.”
“Nếu chị dâu Cửu chết thật, chúng ta chỉ có thể tự sát tạ tội thôi!” Cố Bắc Vinh nửa đùa nửa thật nói.
Cố Bắc Vinh hiểu rõ tính cách của Lưu Thiên Hàn, chuyện tối nay cả anh ấy và Nhạc Dũng đều có trách nhiệm, nhưng trong lòng anh ấy hiểu rõ, nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự đã chết thì Lưu Cửu sẽ không trách anh ấy và Nhạc Dũng, Lưu Cửu chỉ biết trách chính mình, anh sẽ cảm thấy anh mới là tên đầu sỏ hại chết Nhan Nhã Tịnh.
Cố Bắc Vinh không ngừng cầu nguyện trong lòng, chị dâu Cửu, cô nhất định phải ở hiền gặp lành. Sau khi gặp được cô, khó khăn lắm Lưu Cửu mới có được chút dáng vẻ giống người sống, tôi cũng không muốn cậu ấy lại biến thành một cái xác không hồn đâu!
Lúc Lưu Thiên Hàn xuống dưới lầu, cảnh sát giao thông đã tới xử lý hiện trường tai nạn.
Lưu Thiên Hàn đẩy người chắn trước mặt anh ra, bước nhanh tới trước mặt thi thể kia. Vụ tai nạn xe này thật sự thảm khốc, nhưng khuôn mặt của thi thể nữ kia lại không bị sứt mẻ gì.
Không phải Nhan Nhã Tịnh.
Bàn tay đang bóp chặt trái tim anh kia bỗng chốc thả lỏng. Bầu trời đêm đen kịt, nhưng Lưu Thiên Hàn lại như nhìn thấy ánh mặt trời. Không phải cô, nói cách khác, cô còn có khả năng sống!
Cố Bắc Vinh vội vàng đuổi theo bắt Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cậu nhất định không được làm chuyện ngu ngốc. Người chết không thể sống lại được. Cậu...”
“Không phải cô ấy!”
Lưu Thiên Hàn không chú ý đến Cố Bắc Vinh và Nhạc Dũng trợn mắt há mồm, anh xoay người bước nhanh về khách sạn: “Điều tra tất cả các camera giám sát của khách sạn, tôi không tin một người đang sống sờ sờ như vậy sẽ không tự dưng mà biến mất.”
Lưu Thiên Hàn đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, cho dù là người bị đâm chết không phải Nhan Nhã Tịnh, tình cảnh bây giờ của Nhan Nhã Tịnh cũng chưa chắc đã an toàn, ba người đàn ông kia không liên lạc được, nếu Nhan Nhã Tịnh bị bọn họ mang ra khỏi khách sạn, chỉ sợ là cô sẽ càng nguy hiểm hơn!
Nhan Nhã Tịnh đã mất tích.
Nhạc Dũng sai người điều tra tất cả các camera của khách sạn, đều không tìm được tung tích của Nhan Nhã Tịnh.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị một tay kéo vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho khách VIP cao cấp của khách sạn, bên trong không có camera.
Mà những camera khác của khách sạn đều không quay được hình ảnh của Nhan Nhã Tịnh đi ra từ thang máy.
Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn hằn tia máu anh nhìn camera giám sát trước mặt, gằn từng câu từng chữ ra lệnh với Nhạc Dũng: “Ra lệnh xuống, cho dù đêm nay phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi!”
Người kéo Nhan Nhã Tịnh vào thang máy là Tô Thái An.
Tối qua mọi chuyện không thuận lợi, tuy rằng Tô Thái An chịu thất bại nhưng không hoàn toàn bỏ cuộc.
Anh ta là người thông minh lanh lợi, cũng là một người khéo léo biết tiến biết lùi, anh ta biết, dựa vào thế lực của nhà họ Tần, muốn chiếm được hạng mục mà nhà họ Lưu bao thầu ngoài kia là khó càng thêm khó, để Nhan Nhã Tịnh giúp thổi gió bên tai Lưu Thiên Hàn là lối tắt duy nhất để bọn họ thắng lợi.
Cho nên, anh ta vẫn luôn lén lút đi theo Nhan Nhã Tịnh, hòng tìm kiếm cơ hội nhờ Nhan Nhã Tịnh giúp đỡ.
Tô Thái An thay đổi sự kiêu ngạo tự phụ của đêm qua, thái độ của anh ta đối với Nhan Nhã Tịnh có thể nói là dịu dàng đến mức đáng sợ.
Anh ta cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, cứ như lại trở thành thiếu niên dịu dàng khi đó.
Bụng Nhan Nhã Tịnh đau vô cùng, cô cảm thấy lúc này kinh nguyệt của cô đang trào ra như vỡ mạch máu, quần đã bị nhuộm đỏ hết. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà thay quần, nghỉ ngơi cho khỏe, không có tâm trạng lãng phí thời gian với Tô Thái An.
Cô mất kiên nhẫn đánh mắt liếc nhìn Tô Thái An một cái: “Tô Thái An, buông tôi ra, tôi nói rồi, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Thái độ của Nhan Nhã Tịnh không tốt như vậy mà Tô Thái An cũng không tức giận, đột nhiên anh ta quỳ một gối xuống đất, trong tay giống như làm ảo thuật mà xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương: “Lấy anh nhé Nhã Tịnh!”