Lưu Thiên Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tô Ảnh Quân trước mặt với vẻ đầy nguy hiểm.
Bàn tay của anh không tự chủ được nắm chặt đến mức phát ra tiếng vang răng rắc.
Điều khiến anh càng thêm căm phẫn nổi điên là người đàn ông không biết điều này vừa nãy còn nói cái gì mà mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác?
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, còn mới sáng sớm à?
Anh ta vẫn luôn nằm lì trên giường với Nhan Nhã Tịnh sao?
Lưu Thiên Hàn không thể tin được rằng người phụ nữ sáng sớm hôm nay còn gửi cho mình một dòng tin nhắn sến sẩm, không đúng, không phải trong chớp mắt, mà là từ sớm đã quấn quýt bên người đàn ông ẻo lả này rồi.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Tô Ảnh Quân, Lưu Thiên Hàn đã tức giận đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.
Tô Ảnh Quân nghe nói Lưu Thiên Hàn tới, không ít thì nhiều trong lòng anh ấy cũng thấy hơi sợ hãi người đàn ông cao quý nhất Vân Hải này, thấy Lưu Thiên Hàn nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, vóc dáng nhỏ bé, yếu ớt hơn cánh đàn ông của anh ấy không kìm được mà run lên.
Anh ấy vô thức nắm chặt khung cửa, không hổ là Diêm La sống của Vân Hải, khí thế này đúng là khiến người khác phải khiếp sợ!
Tô Ảnh Quân khẽ rùng mình, thật sự muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ tới lúc trước mình đã vỗ ngực nói với Nhan Nhã Tịnh rằng sẽ hy sinh thân mình vì cô.
Tuy Tô Ảnh Quân hơi gầy, trông hơi yếu đuối nhưng dáng người lại rất cao, một mét tám mươi ba, lại thêm khuôn mặt đẹp trai phi giới tính khá có sức hấp dẫn đối với phái nữ, tiếc là anh ấy không có hứng thú với phụ nữ.
Tô Ảnh Quân cắn răng nhướng mày, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ không vui rất rõ ràng: “Nếu anh không có việc gì thì tôi đóng cửa đây! Cục cưng của tôi vẫn đang chờ tôi ở trên giường đấy!”
Nói xong Tô Ảnh Quân đè mạnh tay, muốn đóng cửa lại.
Nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn còn nhanh hơn, anh giành trước một bước, vọt vào căn hộ nhỏ.
Lưu Thiên Hàn là người rất thông minh nhanh trí, đương nhiên anh có thể nghe ra được cục cưng mà Tô Ảnh Quân nói chính là Nhan Nhã Tịnh.
Cục cưng…
Ha!. Đọc 𝒕hêm các chươ𝔫g mới 𝒕ại ⩶ 𝒯𝖱ÙM𝒯𝖱 U𝖸ỆN﹒𝑉N ⩶
Lưu Thiên Hàn tức giận không có chỗ trút, anh còn chưa gọi Nhan Nhã Tịnh là cục cưng bao giờ mà tên ẻo lả này lại dám gọi người phụ nữ của anh như thế!
Đáng đánh!
Nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn cũng không có tâm trạng đánh Tô Ảnh Quân, anh nóng lòng muốn được nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh thấy Tô Ảnh Quân mãi không quay lại thì hơi bất an, anh Lưu đánh nhau rất giỏi, cô sợ anh Lưu sẽ đánh Tô Ảnh Quân đến tàn phế mất.
Mặc dù đúng là đôi lúc Tô Ảnh Quân rất thiếu đòn, nhưng dù sao anh ấy cũng là bạn thân của cô, cô không thể trơ mắt nhìn bạn thân của mình bị anh Lưu đánh thành tàn phế được.
Nhan Nhã Tịnh cũng mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, cô cố gắng tỏ ra rằng mình và Tô Ảnh Quân có quan hệ mập mờ, thậm chí cô còn lấy son chấm lên cổ tạo ra vết đỏ như ẩn như hiện.
Nhan Nhã Tịnh dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ, cô giả vờ ngạc nhiên nhìn Lưu Thiên Hàn đang nổi cơn tam bành, đến xưng hô thường ngày với anh cũng đã thay đổi: “Cậu trẻ, sao anh lại tới đây?”
“Cậu trẻ?” Tô Ảnh Quân cũng là người diễn rất sâu, ánh sáng trong đôi mắt phượng của anh ấy nhanh chóng thay đổi, sau đó anh ấy tươi cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thì ra anh là lớp trên của chúng tôi à! Chào cậu trẻ!”
Ai là cậu trẻ của anh ta cơ chứ!
Lưu Thiên Hàn thật sự không muốn nói lời thừa thãi với tên ẻo lả này, anh giơ tay, đấm một phát thật mạnh lên mặt Tô Ảnh Quân.
“Anh Lưu, anh làm gì vậy hả?” Nhan Nhã Tịnh bước nhanh lên trước, bảo vệ Tô Ảnh Quân ở phía sau. Thấy Nhan Nhã Tịnh không tiếc mạng sống để bảo vệ tên ẻo lả này, khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi, cuối cùng anh vẫn không nỡ làm Nhan Nhã Tịnh bị thương, bèn lạnh lùng thu tay lại.
“Nhan Nhã Tịnh, nói cho anh biết, tên ẻo lả này là ai?” Con ngươi của Lưu Thiên Hàn co lại, dường như chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nói sai một chữ là anh sẽ nghiền nát xương cốt của cô và Tô Ảnh Quân thành tro bụi ngay.
Nhan Nhã Tịnh như không nghe thấy lời của Lưu Thiên Hàn, cô lo lắng quan sát Tô Ảnh Quân, thậm chí còn cẩn thận nâng mặt anh ấy lên.
Sau khi xác nhận Tô Ảnh Quân không bị thương, Nhan Nhã Tịnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẻ đau lòng trên mặt cô lại không hề giảm đi chút nào: “Tô Tô, anh sao rồi? Có sợ không?”
Lại còn Tô Tô nữa à?
Cô chưa bao giờ gọi anh một cách sến súa là Hàn Hàn như vậy!
Nhìn bàn tay đang đặt trên mặt Tô Ảnh Quân của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn thật sự muốn chặt đứt bàn tay nhỏ bé ấy!
Nhưng, anh lại không đành lòng.
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa phát hiện ra tay mình đặt trên mặt Tô Ảnh Quân có gì không đúng, cô và Tô Ảnh Quân với Tô Thu Quỳnh là bạn thân từ hồi cấp ba, Tô Ảnh Quân là đàn ông hàng thật giá thật, nhưng vì cô và Tô Thu Quỳnh đều biết anh ấy thích đàn ông nên hai cô chưa từng coi Tô Ảnh Quân là đàn ông bao giờ cả.
Cứ bị Nhan Nhã Tịnh phớt lờ một cách trắng trợn như thế, trong lòng Lưu Thiên Hàn lại càng khó chịu hơn.
Anh cười khẩy nói kháy, gần như là nghiến răng nghiến lợi thét lên: “Nhan Nhã Tịnh, vì tên ẻo lả này mà em muốn chia tay với anh? Ha! Nhan Nhã Tịnh, em được lắm đấy!”
Tô Ảnh Quân đã bị gọi là tên ẻo lả vô số lần rồi nên từ lâu đã miễn nhiễm với từ này.
Nhưng Nhan Nhã Tịnh không chịu nổi bạn thân mình bị người khác nói là ẻo lả, cô ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, cố gắng tranh luận cho Tô Ảnh Quân.
“Anh Lưu, Tô Tô không phải tên ẻo lả! Tôi không cho anh gọi Tô Tô như thế!” Ngừng một lát, Nhan Nhã Tịnh thản nhiên nói dối: “Tô Tô là người đàn ông tốt nhất trên đời này, cũng là người đàn ông mà tôi yêu nhất! Anh Lưu, tôi rất thích Tô Tô, cả đời này tôi chỉ muốn ở bên Tô Tô đến khi đầu bạc răng long!”
“Ha!” Lưu Thiên Hàn thật sự bị Nhan Nhã Tịnh chọc tức tới bật cười.
Cô bỏ mặc người chồng thực sự của mình, lại muốn ở bên người đàn ông khác đến khi đầu bạc răng long, ai cho cô lá gan này vậy chứ?
“Nhan Nhã Tịnh, cắt đứt quan hệ với tên ẻo lả này, về lại bên cạnh anh! Anh sẽ coi như hôm nay chưa nhìn thấy gì!”
Cuối cùng Lưu Thiên Hàn vẫn lựa chọn lùi bước, anh là một người kiêu ngạo, đã bao giờ thỏa hiệp thế này đâu? Nhưng vì quá yêu Nhan Nhã Tịnh, anh có thể cho cô vô số cơ hội.
“Anh Lưu, xin lỗi anh, tôi không làm được! Chỉ khi ở bên Tô Tô, tôi mới có thể vui vẻ từ tận đáy lòng, tôi không muốn sống như một cái xác biết đi nữa.”
“Anh Lưu, có thể anh cho rằng Tô Tô không đủ tốt, nhưng mỗi người có một sở thích riêng, người tôi yêu là người như Tô Tô đây! Anh Lưu, cầu xin anh buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự muốn được ở cùng với Ảnh Quân!”
“Nhan Nhã Tịnh, anh nói rồi, anh sẽ không tác thành cho em và người đàn ông khác đâu!” Giọng của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo tới mức có thể khiến nước đóng thành băng: “Anh sẽ chỉ đưa anh ta xuống địa ngục thôi!”
Dường như sợ Lưu Thiên Hàn sẽ làm hại Tô Ảnh Quân, Nhan Nhã Tịnh bèn bảo vệ trước mặt anh ấy như gà mẹ bảo vệ gà con: “Anh Lưu, tôi không cho phép anh làm tổn thương Tô Tô! Nếu anh nhất quyết muốn làm tổn thương Tô Tô thì giết tôi trước đi!”
“Anh Lưu, tác thành cho tôi, hoặc là… giết chết tôi!”