“Giang Nhị, anh nói linh tinh cái gì vậy, trên cổ tôi sao có thể là dấu hôn gì đó chứ!”
Cung Tư Mỹ sờ vệt hồng trên cổ mình, dáng vẻ giấu đầu hở đuôi: “Đây…đây rõ ràng chính là vết muỗi đốt!”
Muỗi đốt?
Nhan Nhã Tịnh và Giang Kiến Huy đều không tin, ngay cả Cao Bắc Vinh luôn cảm thấy giữa Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ không thể có gì đó cũng không tin.
Hơn nữa không nói đến thời tiết lạnh, muốn tìm được một con muỗi khó càng thêm khó, chỉ nhìn vệt hồng trên cổ Cung Tư Mỹ, không giống như bị muỗi cắn.
Cung Tư Mỹ cố ý nói là muỗi cắn, càng khiến mọi người không khỏi suy nghĩ đến phương diện không đơn thuần.
Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào vệt hồng trên cổ Cung Tư Mỹ, giọng nói của Cung Tư Mỹ trong điện thoại tối hôm qua, giống như ma thuật vọng lại.
Ỏ trong lòng Nhan Nhã Tịnh không ngừng nói với bản thân mình, anh Lưu, anh không thể khiến em thất vọng, anh không thể khiến em thất vọng, nhưng trái tim của cô vẫn không khống chế mà nhói đau.
Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ cùng đến một phòng bao, ngược lại anh thật sự không cảm thấy có gì.
Nhà họ Cung cũng xem như đã giúp đỡ anh, tối hôm qua Cung Tư Mỹ có chuyện đến tìm Lâm Tiêu, đúng lúc anh cũng đến đó, tiện đường đưa cô đến, anh thật sự không cảm thấy có gì.
Hơn nữa, trên cổ Cung Tư Mỹ có vệt hồng thì làm sao!
Cho dù bị muỗi cắn hay là bị gián cắn, thì có liên quan gì đến anh?
Ngược lại, cái tên Giang Nhị quá ồn ào, hơn nữa, rõ ràng nuôi dưỡng ý định xấu xa, mỗi một câu anh ta nói đều muốn phá hỏng tình cẩm giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, góc tường này đào, quả thật không cần quá rõ ràng!
Ừm, cái tên trai Giang Nhị này đang ngứa da đây mà.
Giang Nhị ngứa da nhìn vệt đỏ trên cổ Cung Tư Mỹ, lại nhìn Lưu Thiên Hàn, anh ta cười khuôn mặt tràn đầy sự ái muội: “Muỗi cắn, lừa ai đây? Lưu Cửu, bây giờ trên cổ Cung Tư Mỹ còn có dấu hôn, có phải hai người đã chiến đấu kịch liệt một ngày một đêm không?”
“Chậc chậc, đúng là có chút điên cuồng nha! Củi khô bốc cháy sắp cháy cả rừng rồi!”
Giang Kiến Huy thấy sắc mặt Nhan Nhã Tịnh ngày càng khó coi, anh ta vội vàng xum xoe với Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, cô đừng cảm thấy khó chịu, loại đàn ông không chung tình, chân đạp hai thuyền như Lưu Cửu, không xứng để cô đau lòng!”
“Nhưng tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, cô cũng đừng vì một tên cặn bã như Lưu Cửu mà phán tội tử hình cho tất cả đám đàn ông chúng tôi! Tôi thật sự không giống với Cửu! Ít nhất, tôi cũng không thể lên giường với người phụ nữ khác sau lưng người phụ nữ mà tôi đã nhận định!”
“Giang Nhị, cậu đủ rồi đó!” Cao Bắc Vinh không nhịn được, lên tiếng nói.
Mặc dù anh ta không biết giữa Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tấm lòng mà Lưu Thiên Hàn dành cho Nhan Nhã Tịnh anh rõ hơn ai hết.
Nếu như Nhan Nhã Tịnh tin lời của Giang Kiên Huy, tức giận đá Lưu Thiên Hàn, không phải Lưu Thiên Hàn phải sẽ phải độc thân đến cuối đời sao?
“Cao Đại, tôi làm sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi! Lẽ nào cậu không cảm thấy Lưu Cửu đã ở bên tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi, còn ân ái, quấn quýt với cô Cung rất vinh quang?”
Câu nói này của Giang Kiến Huy đã chặn họng Cao Bắc Vinh, khiến anh ta đột nhiên không nói gì được nữa.
Kiểu người có xuất thân như Cao Bắc Vinh, bên cạnh có không ít cậu ấm chơi hoa, nhưng anh ta chưa từng cảm thấy bên cạnh một người đàn ông có vô số phụ nữ vây quanh vinh quang đến mức nào, thứ anh ta hướng về cũng là tình yêu hai người một đời một kiếp.
Nên, đến tận bây giờ Cao Bắc Vinh vẫn chưa từng yêu đương, không phải người mà bản thân mình thật sự muốn, thì không cần phải lãng phí thời gian và tình cảm của nhau.
Hơn nữa, anh ta cũng cảm thấy, trước khi gặp người phụ nữ mình thật sự yêu, tình trường của anh và những người phụ nữ khác đều sẽ trở thành lịch sử đen tối.
Anh ta không muốn có một ngày, cô gái mà anh ta yêu, vì lịch sử đen tối của anh ta mà không vui.
Cao Bắc Vinh bên ngoài đùa giỡn với đời, trong lòng đơn thuần, đương nhiên cũng không thuận mắt với hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi này.
Thấy Cao Bắc Vinh không nói gì, Giang Kiến Huy càng có thêm sức mạnh, anh ta dùng mũi hừ một tiếng với Lưu Thiên Hàn, sau đó lại muốn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, đừng sợ, sau này tôi sẽ bảo vệ cô, có tôi ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện ức hiếp cô!”
Lần này, Giang Kiến Huy vẫn chưa chạm vào tay của Nhan Nhã Tịnh, trên mặt anh ta đã phải chịu một nắm đấm rất mạnh của Lưu Thiên Hàn.
Giang Kiến Huy trợn tròn mắt, anh ta không dám tin nhìn Lưu Thiên Hàn, Lưu Cửu lại đánh anh ta?.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung
Rõ ràng là Lưu Cửu ức hiếp tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh ta, Lưu Thiên Hàn này còn lý sự với anh ta?
Không thể nhịn!
Giang Kiến Huy nắm chặt tay lại, một nắm đấm hung hăng vung về phía mặt của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, tôi cho anh ức hiếp tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi này, tôi cho anh đánh tôi này! Hôm nay tôi liều với anh!”
“Ai nói tôi ức hiếp Nhã Tịnh?” Lưu Thiên Hàn bắt lấy nắm đấm mà Giang Kiến Huy vung qua một cách chuẩn xác, anh cứ nắm lấy nắm đấm của Giang Kiến Huy như vậy, Giang Kiên Huy cảm thấy ngón tay của mình sắp bị anh bóp gãy rồi.
Giang Kiến Huy đau đến mức nhăn cả mặt, anh ta đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn: “Chuyện giữa tôi và Nhã Tịnh, không cần cậu quan tâm!”
Vốn dĩ, Giang Kiến Huy còn đau đến mức co rút lại, nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, tính khí của anh ta đột nhiên lại bộc phát.
Anh ta dùng lực thoát khỏi sự kìm hãm của Lưu Thiên Hàn: “Cái gì mà không cần quan tâm! Anh ức hiếp cô ấy như vậy, anh có tư cách gì bá chiếm cô ấy?”
“Lưu Cửu, chúng ta đúng là anh em tốt, nhưng vậy thì sao? Anh là anh em tốt của tôi, thì có thể tùy tiện ức hiếp người con gái mà tôi thích?”
“Giang Nhị, tôi nói tôi không ức hiếp Nhã Tịnh!” Lưu Thiên Hàn không vui, cau mày, một bên là cháu ngoại của anh, một bên là người anh em từ nhỏ đã mặc cùng một chiếc quần mà lớn lên của anh, cảm giác tình địch khắp nơi này, khiến anh thật sự không vui!
“Anh Lưu, chính anh đã ức hiếp em!” Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trầm mặc một lúc, cô lặp lại một lần nữa: “Anh Lưu, anh ức hiếp em!”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn, mang theo sự ủy khuất của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi đau lòng.
Thực sự anh cũng không biết tại sao Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nói anh ức hiếp cô, nhưng, cho dù cô vô cớ gây sự, anh cũng sẽ nghĩ cách dỗ cô vui vẻ.
Ai bảo anh thích cô như vậy chứ!
“Nhan Tịnh, anh sẽ không ức hiếp em.” Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, dùng lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, vô cùng chắc chắn nói.
Trên tay Nhan Nhã Tịnh dùng lực, muốn rút tay ra khỏi tay Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, anh khiến trong lòng em rất khó chịu.” Nhan Nhã Tịnh quay mặt sang một bên, cô không muốn thể hiện sự yếu ớt của mình ở trước mặt Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ.
“Anh Lưu, anh vẫn chưa giải thích với em, tại sao anh lại đi cùng với Cung Tư Mỹ! Cho dù lúc trước hai người đã làm chuyện gì, chỉ cần anh tình nguyện giải thích, em sẽ tình nguyện lắng nghe.”
Đôi môi mỏng của Lưu Thiên Hàn không khỏi mím chặt lại, cái gì mà cho dù anh và Cung Tư Mỹ đã làm chuyện gì?
Anh có thể làm gì với Cung Tư Mỹ?
Dường như sợ Lưu Thiên Hàn khó xử, Cung Tư Mỹ vội vàng giành nói trước: “Nhan Nhã Tịnh, cô hiểu nhầm tôi và anh Cửu rồi. Tôi không lừa cô, giữa tôi và anh Cửu thật sự không có gì.”
Dừng một lúc, Cung Tư Mỹ lại nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, anh Cửu đối xử với cô tốt như vậy, cô nên tin tưởng anh ấy, mà không phải gây sự vô cớ, đem đến phiền phức cho anh ấy.”
Câu nói này của Cung Tư Mỹ, nói rất hào phóng và đúng mực, nhưng mỗi câu của cô ta, đều nói Nhan Nhã Tịnh thành một người phụ nữ không biết tốt xấu, có bệnh đa nghi, thật sự rất khác biệt với hình tượng cao quý, khí chất của cô ta.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh cười khẩy, đạo hạnh của Cung Tư Mỹ này, so sánh với Nhan Vũ Trúc, thật sự chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhan Nhã Tịnh không lập tức nói chuyện, cô lạnh lùng nhìn Cung Tư Mỹ, mấy giây sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Cung Tư Mỹ, tôi thật sự đã hiểu nhầm cô và anh Lưu? Nếu như giữa cô và anh Lưu không có gì, tại sao cô…tại sao cô lại ở trên giường gọi tên anh Lưu? Còn nói anh ấy rất lợi hại, bảo anh ấy….bảo anh ấy….”