Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Nhan Thành Lâm đã nói tiếp: “Nhã Tịnh, mày nói rõ mọi chuyện với truyền thông! Chỉ cần mày nói với truyền thông, tất cả những điều trên mạng, đều là tin giả do mày muốn hãm hại Vũ Trúc, tao sẽ nói cho mày biết, hung thủ giết chết mẹ mày rốt cuộc là ai!"
A!
Nhan Nhã Tịnh khẽ cười, cô còn tưởng Nhan Thành Lâm muốn làm gì, đột nhiên lại nói với cô chuyện của mẹ, không ngờ tới, Nhan Thanh Lâm quanh đi quẩn lại, vẫn là vì Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc có thể nói là mặt mũi của nhà họ Nhan, là niềm kiêu hãnh của Nhan Thành Lâm, dĩ nhiên Nhan Thành Lâm không thể đứng nhìn Nhan Vũ Trúc ngã xuống vũng bùn như vậy, đáng tiếc, ông ta không nên có ý gì với cô.
Nhưng Nhan Thành Lâm cũng thật ngây thơ, cư dân mạng cũng đâu phải kẻ ngốc, chứng cứ trên mạng đều rất rõ ràng, ông ta cho rằng cô đi nhận hết tội, Nhan Vũ Trúc có thể thoát tội?
Hơn nữa chuyện Nhan Vũ Trúc trốn thuế, ảnh hưởng với xã hội quá lớn, cục thuế nhà nước cũng đã bắt đầu điều tra, nếu Nhan Vũ Trúc không nộp đủ số tiền thuế thì phải ngồi tù!
Quan trọng hơn là, Nhan Thành Lâm nói, Nhan Nhã Tịnh cũng không tin.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng suy nghĩ, nếu mẹ của cô bị Nhan Thành Lâm hay Thanh Thiên Bội hại chết, Nhan Thành Lâm sẽ không thừa nhận.
Nhưng nếu mẹ cô chết trong tay người khác, người đó cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi để Nhan Thành Lâm phát hiện.
Nên cô sẽ không biết được chân tướng cái chết của mẹ từ miệng Nhan Thành Lâm.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, Nhan Thành Lâm cho rằng cô đã dao động, dù sao từ nhỏ đến lớn, Nhan Nhã Tịnh yêu thương mẹ như vậy, cô nhất định rất muốn biết hung thủ giết chết mẹ mình.
Ông ta cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Nhã Tịnh, đây là cơ hội duy nhất để mày biết được hung thủ giết mẹ mày! Có bắt lấy hay không, phải xem quyết định của mày!"
"Nhan Thành Lâm, ông cho rằng tôi ngu lắm à?"
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh đầy trào phúng: “Lời của ông, tôi không tin một chữ nào đâu! Tôi sẽ không giúp Nhan Vũ Trúc! Hiện tại Nhan Vũ Trúc bị cả cộng đồng mạng mắng chửi, là chuyện cô ta tự làm, cô ta xứng đáng!"
"Nhã Tịnh, mày!"
Nhan Thành Lâm tức đến dậm chân, ông ta vừa định chửi Nhan Nhã Tịnh ầm lên, Nhan Nhã Tịnh cũng dứt khoát tắt điện thoại.
Ngay khi Nhan Nhã Tịnh vừa tắt điện thoại, điện thoại của Lưu Thiên Hàn vang lên.
Nhan Nhã Tịnh cũng chú ý tới màn hình điện thoại của Lưu Thiên Hàn, cô mạnh bạo ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, như chó con mà cắn lên môi anh một cái: “Cậu Lưu, em không cho phép anh giúp Nhan Vũ Trúc!"
"Cho dù cô ta từng cứu anh, em cũng không cho anh giúp cô ta!"
Nhan Nhã Tịnh biết, Lưu Thiên Hàn là người có ơn tất báo, cô yêu cầu anh như vậy cơ hơi tùy hứng, nhưng cô không muốn người đàn ông của mình và Nhan Vũ Trúc có quan hệ gì cả.
"Nhã Tịnh, anh sẽ chỉ giúp cô gái của mình."
Nghĩ đến cổ của mình, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nói: “Cậu Lưu, anh xem cổ em thế này thì sao dám ra ngoài! Không phải anh nên bôi thuốc cho em sao? Mau bôi thuốc cho em, nếu không em sẽ chẳng thể gặp ai được nữa!"
Nhìn dấu vết xanh xanh tím tím cả người Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cũng cảm thấy bản thân như dã thú.
Anh mạnh mẽ ép mình dừng lại, lấy thuốc mỡ bên cạnh, bắt đầu giúp Nhan Nhã Tịnh bôi thuốc.
Hộp thuốc mỡ này, ngàn vàng khó mua, Cao Bắc Vinh nhiều lần tìm anh mua, anh cũng không cho, nếu Cao Bắc Vinh biết, lọ thuốc mỡ thần kỳ chỉ dùng để xóa sẹo này bị anh dùng để xóa dấu hôn cho Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Bình thường, cho dù là công việc hay sinh hoạt, Lưu Thiên Hàn đều được người hầu hạ, nhưng anh lại cực kỳ thích hầu hạ Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng xoa xoa, động tác của Lưu Thiên Hàn đã thay đổi.
Xoa, thành hôn.
Hôn, cuối cùng lại thành yêu tinh đánh nhau...
Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn cắn đứt lưỡi mình, đầu của cô bị gì rồi, mới có thể để Cậu Lưu xoa thuốc giúp mình, đúng là bê đá đập vào chân mình, xoa xoa, đã ăn cô sạch sẽ.
Nhưng cho dù bị Cậu Lưu ăn đến nỗi xương cũng chẳng còn, Nhan Nhã Tịnh cũng rất vui sướng trong lòng.
Cậu Lưu cô yêu nhất đã trở về, cô có thể cảm nhận được độ ấm của anh, từ nay về sau, cuộc sống của cô, sẽ không còn cô đơn lặng lẽ, cô còn có người nương tựa...
Nhan Vũ Trúc cuối cùng vẫn hẹn được Lưu Thiên Hàn.
Vừa vặn Lưu Thiên Hàn cũng có việc tìm Nhan Vũ Trúc, buổi chiều Nhan Vũ Trúc gọi điện cho anh, anh cũng định đi gặp Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc hẹn Lưu Thiên Hàn gặp mặt ở quán cafe đối diện tòa nhà Lưu thị, khi Lưu Thiên Hàn đến, cô ta đã chờ bên ngoài quán cafe.
Hôm nay Nhan Vũ Trúc muốn mình phải thật xinh đẹp, cô ta biết, từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn là người có ân tất báo, năm năm trước, anh tưởng rằng là cô ta cứu anh, năm năm qua, anh đều có thể đưa tài nguyên tốt cho cô ta, nếu hôm nay, cô ta lại cứu anh một lần, cho dù trong lòng anh chỉ có Nhan Nhã Tịnh, anh cũng sẽ không nhẫn tâm để cô ta không thể lật lại.
Hơn nữa, cô ta ở ngoài quán cafe, đã sắp xếp phòng viên từ trước, lát nữa phóng viên sẽ chụp được cảnh cô ta vì Lưu Thiên Hàn phấn đấu quên mình, cho dù bây giờ cô ta bị cả cộng đồng mạng tấn công, chỉ cần cô ta có thể đắp nặn hình tượng cô gái si tình không màng sống chết, có lẽ, cô ta còn có thể giữ lại được một số fans.
"Thiên Hàn, anh lại đây!"
Nhan Vũ Trúc lộ ra một nụ cười tự cho là hoàn hảo đi đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, chỉ là mặt cô ta vẫn sưng đỏ đến đáng sợ, nụ cười cô ta cho rằng rất ưu nhã, nhìn qua lại rất buồn cười.
"Ừ." Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đáp, hôm nay anh đến đây, chỉ có một mục đích, để cho Nhan Vũ Trúc cút khỏi Vân Hải!
Cô ta đã cứu anh, anh sẽ không muốn mạng của cô ta, nhưng cô ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương Nhan Nhã Tịnh, Vân Hải đã không còn chỗ cho Nhan Vũ Trúc dung thân!. Truyện Đam Mỹ
"Thiên Hàn, anh không biết đâu, khi biết tin anh còn sống, em đã vui mừng biết bao! Thiên Hàn, em thật sự biết ơn trời phật vì anh không sao! Thiên Hàn, hôm nay chúng ta có thể nói chuyện sao? Giữa chúng ta thật sự có rất nhiều chuyện hiểu lầm."
Nhan Vũ Trúc nói rất chân thành, cứ như thật vậy: “Thiên Hàn, em không có xấu như trên mạng nói, em..."
Nhan Vũ Trúc còn chưa nói xong, trên ban công lầu hai có một chậu hoa bỗng nhiên rơi xuống, rơi thẳng xuống trên người Lưu Thiên Hàn.
"Thiên Hàn, cẩn thận!"
Động tác của Nhan Vũ Trúc rất nhanh, cô đưa tay đẩy Lưu Thiên Hàn ra, chậu hoa liền đập mạnh lên người cô ta.
Nhan Vũ Trúc quỳ rạp trên mặt đất, thân thể đau đến run rẩy: “Thiên Hàn, em đau quá..."