Nhan Nhã Tịnh không ngờ vừa gặp Rose đã động thủ, trong trạng thái không phòng bị, cho dù cô đã nhanh chóng né tránh nhưng cà phê vẫn hắt hết lên mu bàn tay.
Cà phê vừa pha xong, cảm giác dội lên da không phải chuyện đùa. Trong nháy mắt, mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh đã sưng đỏ một mảng lớn.
Nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Rose nhất thời thoải mái hơn không ít, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô nên mau cút ra nước ngoài cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Nhan Nhã Tịnh cũng đã thấy sự việc của Nhan Vũ Trúc ở trên mạng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trợ Lý Tuyến 1
2. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
3. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
4. [Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Scandal của Nhan Vũ Trúc thật sự không phải cô bóc phốt, nhưng cô cũng phải thừa nhận, nhìn thấy Nhan Vũ Trúc bị bôi đen khắp mọi nơi trên mạng, trong lòng cô rất sảng khoái.
Trên tay rất đau, Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ là thánh mẫu sen trắng mặc cho người ta ức hiếp, người khác làm cho cô đau, cô sẽ đòi lại gấp bội.
Đáng tiếc, trước mặt cô không có một ly cà phê nóng hổi.
“Làm sao, chột dạ rồi phải không?! Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô đi làm sáng tỏ là cô đang cố ý hãm hại Vũ Trúc nhà chúng tôi đi! Cô không muốn chúng tôi được sống tốt chứ gì, cô là người phụ nữ đê tiện, sao cô lại ác độc như vậy!”
“Đúng là tôi không thể muốn Nhan Vũ Trúc được sống tốt, bất kể là ai vạch trần scandal trên mạng thì tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người đó.” Nhan Nhã Tịnh nhìn Rose, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói từng câu từng chữ.
“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng giả vờ nữa! Chính cô hại Vũ Trúc nhà chúng tôi! Cô ghen tị với Vũ Trúc của chúng tôi. Đáng tiếc, cho dù ghen tị thế nào thì cô cũng không thể so sánh với Vũ Trúc của chúng tôi được!”
Nhan Nhã Tịnh cười khẩy: “Rose, cô cảm thấy tôi sẽ ghen tị với Nhan Vũ Trúc về cái gì đây? Ghen tị cô ta không biết xấu hổ, ai cũng có thể là chồng à? Rose, sở thích của tôi không đặc biệt như vậy đâu!”
“Cô!” Rose tức giận đến mức giậm chân, cô ta giơ tay lên, hung hăng tát một cái tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ là cô còn chưa đụng tới mặt Nhan Nhã Tịnh thì cổ tay của cô ta đã bị Nhan Nhã Tịnh nắm chặt.
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh không nhanh không chậm, lại mang theo áp bức vô hình: “Rose! Bây giờ cô không nên cắn loạn ở chỗ này mà nên mau chóng cút về thu dọn cục diện rối rắm cho Nhan Vũ Trúc đi kìa!
“À, tôi nhớ ra rồi, năm năm trước Nhan Vũ Trúc đã gửi cho tôi ảnh thân mật của cô ta và Tô Thái An, tôi còn chưa xóa đâu, nếu cô ta muốn, tôi có thể đăng lên mạng để cô ta thưởng thức! Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà khẩu vị của Nhan Vũ Trúc vẫn không có chút tiến bộ nào hết, vẫn thích chụp kiểu ảnh có khẩu vị nặng nề này, cũng không thấy buồn nôn!”
“Cô… cô!” Rose bị Nhan Nhã Tịnh chặn đến nỗi không nói nên lời, cô ta không thể ngờ được, cô gái ngây thơ Nhan Nhã Tịnh từng bị bọn họ đùa cợt xoay vòng vòng lại trở nên nhanh miệng như vậy.
Nhan Nhã Tịnh đẩy mạnh Rose trở lại chỗ ngồi: “Còn nữa, cô và Nhan Vũ Trúc đều phải sửa lại tật xấu chó điên cắn người này đi, tôi sợ bị bệnh dại!”
Rose bị Nhan Nhã Tịnh chọc tức đến mức răng va lập cập, cô ta bình tĩnh lại một hồi lâu mới nói lại được: “Nhan Nhã Tịnh, cô nói ai là chó điên đấy? Cả nhà các cô đều là chó điên!”
Nhan Nhã Tịnh cười: “Ừm, nhà họ Nhan đúng thật là có chó điên, Nhan Vũ Trúc không phải là một con chó điên sao?”
“Cô!”
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đẩy cửa xông vào, trong nháy mắt Rose như nhìn thấy cứu tinh: “Cậu Lưu, cậu phải giúp tôi! Người phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ này bắt nạt tôi, còn hại Vũ Trúc nhà chúng ta! Chính là cô ta, cô ta cố ý tạo ra scandal cho Vũ Trúc nhà chúng ta! Cô ta còn mua thủy quân, cố ý bôi đen Vũ Trúc nhà chúng ta!”
Lưu Thiên Hàn không nhìn Rose, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh đều dán vào mu bàn tay sưng đỏ của Nhan Nhã Tịnh.
Khi anh xuống xe đã thấy Rose đổ cà phê lên mu bàn tay cô.
Mảng sưng đỏ này cực kỳ chói mắt làm cho anh muốn chặt tay Rose.
Giọng nói của Rose vẫn tiếp tục, “Cậu Lưu, người phụ nữ đê tiện này đúng là không biết xấu hổ! Tôi biết Vũ Trúc của chúng ta rất tài giỏi, cô ta ghen tị với Vũ Trúc của chúng ta, chẳng lẽ Vũ Trúc tài giỏi cũng là sai sao? Tại sao cô ta lại làm hại Vũ Trúc của chúng ta như vậy? Cậu Lưu, Vũ Trúc là người phụ nữ của cậu, cô ta bắt nạt Vũ Trúc thì chính là bắt nạt cậu, cậu nhất định phải làm chủ cho Vũ Trúc!”
Nhan Vũ Trúc là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn.
Nghe Rose nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh tức khắc trắng bệch như tờ giấy.
Cô vẫn luôn biết quan hệ giữa Nhan Vũ Trúc và Lưu Thiên Hàn rất thân thiết, nhưng thật không ngờ, giữa bọn họ đã thân mật đến mức này.
Sao trong lòng lại đau như vậy chứ!
“Ừm, cô ấy đã bắt nạt Nhan Vũ Trúc.” Lưu Thiên Hàn nói bằng giọng đều đều, dáng vẻ không gợn sóng, không nhìn rõ vui buồn.
Trái tim của Nhan Nhã Tịnh lại chìm xuống đáy, quả nhiên là anh đứng về phía Nhan Vũ Trúc, không phân biệt trắng đen gì cả, bảo vệ người phụ nữ mà anh yêu.
Cũng đúng thôi, giao tình nhiều nhất giữa cô và anh cũng chỉ là suýt chút nữa anh đã coi cô là thuốc giải, anh cũng có thể coi heo nái là thuốc giải, cô đối với anh không khác heo nái là mấy, rốt cuộc vẫn là cô yêu cầu quá đáng rồi, trong lòng anh sao cô có thể so sánh được với Nhan Vũ Trúc!
“Anh Lưu...” Môi Nhan Nhã Tịnh run run, cô muốn thanh minh cho mình, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cho dù cô có nói như thế nào, chỉ cần anh chỉ tin Nhan Vũ Trúc, lời nói của cô đều chỉ là ngụy biện.
Thấy lời này của Lưu Thiên Hàn rõ ràng là đứng về phía cô ta, gương mặt xinh đẹp của Rose lập tức tràn đầy đắc ý.
Cô ta hơi nâng cằm lên, trong mắt mang theo sự kiêu ngạo của người chiến thắng: “Cậu Lưu, Vũ Trúc theo cậu nhiều năm như vậy, không có công cũng có sức. Cô ấy bị người ta hãm hại, cậu nhất định phải đòi lại công bằng cho cô ấy!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô rất lợi hại.” Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh bằng vẻ thâm sâu khó lường, trong lòng Nhan Nhã Tịnh nhảy dựng lên, anh muốn giúp Nhan Vũ Trúc dạy dỗ cô sao?
Nhan Nhã Tịnh vừa định nói thì lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn khẽ giọng nói: “Cô lợi hại như vậy, lại có thể ép Nhan Vũ Trúc dây dưa không rõ với nhiều người đàn ông như thế, còn sảy thai hết lần này đến lần khác! Ừm, cô thực sự làm cho tôi phải nhìn cô bằng một con mắt khác đấy.”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác nhìn Lưu Thiên Hàn, sao cô cảm thấy cậu Lưu đang nói giúp cô thế nhỉ? Không! Đây nhất định là ảo giác của cô!
Hiển nhiên là Rose cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại nói những lời như vậy, anh nói như vậy rõ ràng là cho rằng Nhan Vũ Trúc dây dưa không rõ với người đàn ông khác.
Rose sửng sốt hồi lâu mới lí nhí nói với Lưu Thiên Hàn, “Không phải đâu cậu Lưu. Vũ Trúc không dây dưa với người đàn ông khác. Những bức ảnh trên mạng đều là do Vũ Trúc bị Nhan Nhã Tịnh hãm hại!”
Nói xong lời này, Rose lại lớn tiếng chất vấn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh! Cô có biết làm như vậy sẽ hủy hoại Vũ Trúc của chúng tôi không! Vũ Trúc là chị ruột của cô đấy. Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy!”
“Tôi không hãm hại Nhan Vũ Trúc!” Nhan Nhã Tịnh cương quyết nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, tôi biết anh là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc, đương nhiên là thiên vị Nhan Vũ Trúc, nhưng không cần biết anh có tin hay không, tôi vẫn phải nói, tôi không hãm hại Nhan Vũ Trúc! Tôi không bóc phốt scandal ở trên mạng của Nhan Vũ Trúc!”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh tiến lên một bước, đột nhiên bóp chặt lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh. Đầu ngón tay Nhan Nhã Tịnh run rẩy, không phải cậu Lưu muốn giúp Nhan Vũ Trúc đánh cô đấy chứ?