Dù sao cũng là anh em nối khố lớn lên bên nhau, thật ra Cao Bắc Vinh cũng không nỡ chứng kiến Giang Kiến Huy bị Lưu Thiên Hàn đánh cho tàn phế.
Anh ta kéo Giang Kiến Huy vẫn đang gắng gượng ra vẻ anh hùng lại: “Giang Nhị, cậu muốn quyết đấu gì với Lưu Cửu đấy à? Cậu phải nghĩ cho kỹ, dù ở đây có máu chảy thành sông thì máu đó cũng là của cậu đấy!”
Giang Kiến Huy phải công nhận những gì Cao Bắc Vinh nói rất đúng, nhưng không thể nhịn nổi mối hận bị cướp người yêu!
Người phụ nữ anh ta ưng ý lại bị người khác cướp mất ngay trước mặt mình, khiến Giang Kiến Huy chẳng biết ném mặt mũi vào đâu hết!
Tuy từ nhỏ đến lớn, anh ta cũng chưa từng có sĩ diện khi đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn.
Giang Kiến Huy không cam lòng ngồi trở lại sofa. Cao Bắc Vinh thấy anh ta không giở trò nữa, sốt sắng lao tới cửa phòng VIP mở cửa giúp Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, chị dâu Cửu uống say rồi, một mình cô ấy ngồi sau không an toàn. Hay là hôm nay tôi làm tài xế cho cậu và chị dâu Cửu nhé?”
Nói xong, Cao Bắc Vinh đã tung tăng cùng đi ra ngoài theo Lưu Thiên Hàn.
Giang Kiến Huy kêu gào yếu ớt: “Cao Đại thật sự không biết xấu hổ! Rõ ràng tiểu tiên nữ Nhã Tịnh là người phụ nữ của tôi, vậy mà bây giờ cậu ta lại gọi là chị dâu Cửu! Không thể nhịn nổi, không nhịn được nữa!”
Giang Kiến Huy nhích mông tới bên cạnh Chiến Mục Hàng: “Chiến Thất, cậu phải làm chủ cho tôi. Cậu không thể trơ mắt nhìn tôi bị tên Lưu Cửu vô nhân tính kia bắt nạt được!”
“Chiến Thất, cậu đòi lại công bằng giúp tôi đi!”
Chiến Mục Hàng thật sự không chịu nổi một thằng đàn ông như Giang Kiến Huy làm nũng với mình. Anh ta rùng mình nổi hết da gà, cuối cùng cũng nâng mi lên.
“Giang Nhị, Lưu Cửu đã nương tay với cậu rồi đấy.”
“Chiến Thất, cậu thiên vị!” Giang Kiến Huy tức giận gào lên: “Lưu Cửu đánh tôi thảm như vậy mà cậu còn nói cậu ta đã nương tay. Có phải cậu ta đánh chết tôi thì mới không được coi là nương tay không?”
“Giang Nhị, nếu cô gái bị cậu chuốc say vác về là người phụ nữ của tôi thì bây giờ cậu đã bị tôi đánh chết rồi.” Chiến Mục Hàng lạnh lùng nói.
“Nhưng tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi đâu phải là người phụ nữ của Lưu Cửu đâu!” Giang Kiến Huy dừng lại rồi tiếp tục nói: “Còn Cố Đại nữa, tại sao cậu ta lại gọi cô ấy là chị dâu Cửu thế!
“Nhã Tĩnh đúng là chị dâu Cửu.”
“Hả?” Giang Kiến Huy ngơ ngác: “Là sao?”
“Lời nào ý thế.” Chiến Mục Hàng nhìn Giang Kiến Huy với ánh mắt như đang nhìn thằng đần: “Giang Nhị, cậu nên thấy may mắn vì tối nay mạng mình lớn, không bị Lưu Cửu đánh chết.”
Nói xong câu này, Chiến Mục Hàng đi thẳng ra khỏi phòng VIP.
Nhìn ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh Lam Điều, ánh mắt Chiến Mục Hàng dần trôi xa.
Nếu Tô Thu Quỳnh lên giường với người đàn ông khác, e rằng anh ta sẽ nghiền xương thằng đó thành tro!
Giang Kiến Huy cứng đờ người ngồi trên chiếc sofa bọc da thật. Anh ta vẫn chưa hoàn hồn sau ba chữ “chị dâu Cửu” kia.
Nếu Cao Bắc Vinh nói lời này, anh ta còn có thể coi như tên đó đang đùa giỡn. Nhưng từ trước đến nay Chiến Thất không bao giờ nói đùa, cũng có nghĩa Nhã Tịnh thật sự là chị dâu Cửu?
Lẽ nào Nhan Nhã Tịnh chính là người phụ nữ đã kết hôn với Lưu Cửu vào năm năm trước ư?
Nhưng không phải Lưu Cửu cực kỳ coi thường người phụ nữ đó sao? Hơn nữa còn muốn ly hôn với cô ấy. Sao bây giờ tình cảm giữa họ lại tốt như vậy?
Rối quá!
Giang Kiến Huy cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn rối bời. Nhưng dù rối loạn đến mức nào, anh ta vẫn hiểu rất rõ một điều.
Bản thân đã sống hai mươi bảy năm, khó khăn lắm mới thật lòng rung động trước một người con gái. Bảo anh ta từ bỏ như vậy, anh ta không làm được!
Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh ngồi vào ghế sau của xe. Chiếc xe thể thao vừa mới khởi động, cô đã giãy dụa thoát khỏi lòng anh.
Cô ngồi bên chân Lưu Thiên Hàn, chống cằm, không ngừng quan sát gương mặt tuấn tú của anh bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Anh đẹp trai, anh nói xem, sao anh lại điển trai như vậy chứ?”
“Anh đẹp trai, anh thấy tôi thế nào? Hay là, chúng ta ghép đôi, sống cùng nhau đi nhé?”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh thật sâu và chăm chú: “Nhan Nhã Tịnh, chính em nói đấy nhé!”
Anh vừa nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh lại bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi vậy, đừng chung sống nữa, tôi vẫn tiếp tục bói cho anh đẹp trai nhé!”
Nhan Nhã Tịnh thò bàn tay nhỏ nhắn ra, dáng vẻ đắc ý dạt dào: “Ngừng!”
Cô ngẩng mặt lên, cười tủm tỉm ghé sát vào mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh đẹp trai, tôi bói ra một chuyện rất quan trọng. Có lẽ, tôi phải tiết lộ thiên cơ rồi!”
“Chuyện gì?” Anh cực kỳ kiên nhẫn nhìn cô rồi hỏi.
Nhan Nhã Tịnh cong khóe môi lên với Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ thâm sâu khó đoán. Cô đè thấp giọng, ghé sát bên tai anh rồi khẽ nói: “Anh đẹp trai, tôi bói ra anh là đàn ông!”
Lưu Thiên Hàn cạn lời. Anh có phải là đàn ông hay không, còn cần cô bói à?
Cao Bắc Vinh phụt cười thành tiếng: “Chị dâu Cửu, chị giỏi thật đấy! Chuyện khó đoán như vậy mà chị vẫn có thể bói ra. Chị dâu Cửu, hay là chị cũng bói giúp tôi một quẻ nhé? Xem tôi là nam hay nữ?”
Cao Bắc Vinh nói xong câu này mới thấy hối hận. Vừa nãy ở trong phòng VIP, Nhan Nhã Tịnh chê Giang Kiến Huy xấu nên không xem bói cho anh ta. Lẽ nào chị dâu Cửu cũng chê mình xấu?
Thế thì anh ta mất mặt chết mất!
Mặc dù... anh ta đã quen bị mất mặt rồi!
Cao Bắc Vinh đang định nói “thôi bỏ đi, chị dâu Cửu, chị đừng bói cho tôi nữa” thì đã nghe thấy Nhan Nhã Tịnh cười đáp: “Được chứ, tôi bói thử giúp anh.”
Cao Bắc Vinh hơi sốc, xem ra, anh ta cũng không xấu.
Nhan Nhã Tịnh cực kỳ nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính toán. Đột nhiên, cô khổ sở nhăn nhó mặt mày: “Mệnh số của anh hơi đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?” Cao Bắc Vinh không khỏi cất tiếng hỏi.
Lẽ nào chị dâu Cửu bói ra anh ta là thiên tài xuất chúng, đấng anh hào ngàn năm có một?
“Rất đặc biệt...” Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn tay mình, kéo dài giọng rồi chậm rì rì nói: “Mệnh số của anh rất kỳ quái, không phải nam cũng chẳng phải nữ, đã định sẵn là khác thường...”
Cao Bắc Vinh ứa máu.
Mệnh số kỳ quái, chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ...
Thà chị dâu Cửu cứ nói anh ta xấu còn hơn!
Lưu Thiên Hàn xoa mái đầu nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đầy yêu chiều: “Ừ, bói chuẩn lắm.”
Nhan Nhã Tịnh được Lưu Thiên Hàn khen ngợi như vậy, như trẻ con được ăn kẹo, cô cười rạng rỡ.
“Anh đẹp trai, tôi bói rất chuẩn đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi xem bói chưa lần nào sai đâu! Để tôi bói thêm một quẻ cho anh nhé? Ừ, lần này là bói tình duyên.”
Nhan Nhã Tịnh cười thần bí: “Yên tâm đi anh đẹp trai, nể tình trông anh tuấn tú, tôi không lấy tiền.”
“Một sợi tơ duyên kéo dài ngàn năm, một sợi tơ...” Nhan Nhã Tịnh túm lấy cổ tay của Lưu Thiên Hàn: “Tôi biết rồi, anh là Hứa Tiên! Một ngàn năm sau, anh sẽ gặp được Bạch nương tử!”
Khóe miệng của Lưu Thiên Hàn giật mạnh mấy cái liền. Cô gái này uống rượu say còn thật sự hồ đồ đến mức ngay cả mình là ai cũng không biết. Nhưng cũng chỉ có vậy, cô mới bằng lòng gần gũi với anh như thế.
“Không đúng, anh không phải Hứa Tiên! Tôi mới là Hứa Tiên! Đúng. Anh là Bạch nương tử! Nương tử của tôi.”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh cúi đầu xuống, nhìn lên chân của Lưu Thiên Hàn. Thấy anh mặc quần âu, gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn nhó: “Nương tử, sao anh lại mặc quần thế? Chẳng phải anh nói sau này chỉ mặc váy thôi à?”
Nhan Nhã Tịnh bò dậy khỏi chân của Lưu Thiên Hàn, từng bước dụ dỗ: “Nương tử, nào, chúng ta thay váy nhé? Ừ, mặc váy mới đẹp, mặc quần thì không... không quyến rũ nữa!”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh kéo quần của Lưu Thiên Hàn.