“Tôi...”
An Vũ Trúc thế nào cũng không ngờ mọi người cuối cùng dẫn chủ đề lên người cô ta, sắc mặt của cô ta có chút hoảng loạn.
Tất cả mọi chuyện tối nay đều là kế hoạch của cô ta, người đến tham gia bữa tiệc này, đều là người rất thông minh, nếu cô ta xử lý không tốt, chỉ sợ mọi người sẽ nhìn thấu, là cô ta cố ý tính kế Nhan Nhã Tịnh.
Làm nhiều chuyện xấu rồi, lúc làm cũng rất điềm tĩnh.
An Vũ Trúc rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô ta vô cùng chân thành giải thích: “Vừa rồi tôi ở dưới tầng, nghe nói em gái Nhan Nhã Tịnh của tôi ở cùng với Ngô Long, tôi còn tưởng người trong phòng là em gái của tôi, tôi thật sự lo lắng quá mức, cũng không nhìn rõ người trên giường.”
Nước mắt của Nhan Vũ Trúc không kìm được mà lăn từ khóe mắt xuống: “May mắn, người bị ức hiếp, không phải em gái tôi, nhưng tôi vẫn rất khó chịu, bởi vì Ninh Hinh là bạn tốt nhất của tôi.”
Nhan Vũ Trúc thật ra khá sợ bộ dạng lúc này của Ngô Long, nhưng vì để khiến mọi người tin sự lương thiện của cô ta, cô ta vẫn kiên trì đi vào trong phòng.
“Tôi không thể mặc kệ Ninh Hinh! Xin mọi người giúp tôi cùng nhau cứu Ninh Hinh có được không? Nếu cứ như vậy, Ninh Hinh nhất định sẽ chết!”
Hình ảnh công chúng của Nhan Vũ Trúc vốn không tồi, cô ta giải thích một cách chân thành tha thiết như vậy, mọi người gần như đều tin đây là một hiểu lầm.
Nhan Vũ Trúc vừa muốn kéo Ngô Long ra, Ngô Long chê cô ta phá hoại chuyện tốt của anh ta, anh ta tát mạnh một phát vào mặt của cô ta.
“Ả đàn bà chết tiệt, dám quấy nhiễu chuyện tốt của ông đây, ông đây giết chết cô!”
Cái tát này của Ngô Long, có thể nói là giúp Nhan Vũ Trúc chuyện lớn, vốn còn có mấy người cảm thấy Nhan Vũ Trúc có thể không có ý tốt, nhưng cái tát này lại hoàn toàn khiến Nhan Vũ Trúc trở thành người trọng nghĩa khí vì bạn mà rút đao tương trợ.
Nhan Vũ Trúc ôm mặt của mình, cô ta dùng sức túm tay của Ngô Long: “Ngô Long, anh mau thả Ninh Hinh ra! Anh còn dày vò Ninh Hinh như vậy nữa, cô ấy nhất định sẽ chết! Ngô Long, tôi không thể để anh hại chết Ninh Hinh!”
Bùi Ninh Hinh sống hay chết, Nhan Vũ Trúc không quan tâm, cô ta bây giờ đã hoàn toàn nhập vai, để làm đẹp hình ảnh công chúng của cô ta, đừng nói là ăn một cái tát, cho dù chịu một dao, cô cũng sẽ không lùi bước.
“Ả đàn bà chết tiệt, cô có phiền không hả! Ông đây giết cô!”
Ngô Long thật ra là bị Nhan Vũ Trúc làm phiền tới phát điên, anh ta trực tiếp nhấc chân lên, đạp một cước vào lồng ngực của Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc vô lực ngã trên sàn, cô ta cố thử bò dậy, tiếp tục giúp Bùi Ninh Hinh, nhưng cô giãy giụa vài lần, cô ta không bò dậy được.
Nhan Vũ Trúc vô lực nhìn mọi người ở cửa: “Cầu xin mọi người, hãy cứu Ninh Hinh có được không? Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy thật sự sẽ chết! Cầu xin mọi người...”
Ở cửa có không ít đàn ông, đều có lòng ngưỡng mộ đối với Nhan Vũ Trúc, nhìn thấy nữ thần của mình bị người khác ức hiếp như vậy, bọn họ cũng không nhịn được nữa, xắn tay áo lên, đi kéo Ngô Long và Bùi Ninh Hinh ra.
Ngô Long giống như bị điên, thấy ai cũng đánh, năm sáu người đàn ông cùng nhau đè anh ta mới chế phục được anh ta.
Cơ thể của Bùi Ninh Hinh coi như đã được tự do, chỉ là tổn thương mà cô ta phải chịu trên cơ thể, không thể vãn hồi được nữa.
Trên người cô ta chi chít vết thương, mặt còn bị Ngô Long đánh cho sưng tấy như cái màn thầu, thảm không nỡ nhìn.
Tình trạng thê thảm của Bùi Ninh Hinh có được sự đồng cảm của mọi người, ngược lại danh tiếng của cô ta, lần này bị hủy hoại hoàn toàn.
Trò hề như này bị nhiều người nhìn thấy như vậy, bị lộ sạch trước truyền thông, Bùi Ninh Hinh, cũng đừng hòng bước vào giới xã hội thượng lưu mà cô ta tốn rất nhiều công sức mới bước vào được.
Cô ta đã định sẵn trở thành chuột qua đường, người người đánh chửi!
Nhìn thấy trên người Bùi Ninh Hinh đang chảy máu, trong lòng Nhan Vũ Trúc tràn ngập nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Bùi Ninh Hinh không có uống loại thuốc đó, là không nên chảy máu, lẽ nào, là Ngô Long không uống hết thuốc mà cưỡng chế đổ cho Bùi Ninh Hinh?
Bất luận rốt cuộc là như nào, trong lòng Nhan Vũ Trúc đều hận chết Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng chính là kế hoạch không một sai sót, Nhan Nhã Tịnh vậy mà còn có thể toàn thân rút lui, chuyện này khiến cô ta làm sao mà cam tâm!
Nhan Nhã Tịnh, lần này coi như mày may mắn. Nhưng cuộc đời còn dài, mày còn có thể luôn gặp may sao?!
Rồi sẽ có một ngày, mày sẽ chết ở trong tay Nhan Vũ Trúc tao, sẽ không trở mình được nữa!
Nhan Nhã Tịnh không có uống ly nước ép xoài bỏ thêm thứ đó.
Bùi Ninh Hinh thêm thứ đó vào trong nước ép xoài, sốt sắng chờ Nhan Nhã Tịnh xấu mặt, đợi cô vạn kiếp bất phục.
Lại không biết Nhan Nhã Tịnh dị ứng với xoài, cô trước giờ đều không uống nước ép xoài.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh nhận ly nước ép xoài mà phục vụ đưa tới, vừa ngửi là nước ép xoài thì vội đổi lại, tự mình cầm một ly cam.
Lúc đó, trong đại sảnh đông người qua lại, động tác của Nhan Nhã Tịnh lại nhanh, đám người Nhan Vũ Trúc không có chú ý tới việc ly nước hoa quả đã bị Nhan Nhã Tịnh đổi.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh đến phòng, Ngô Long dùng lực túm lấy cổ tay của cô, Nhan Nhã Tịnh lúc đó đã cực kỳ phòng bị.
Cô vừa muốn đạp Ngô Long ra thì Bùi Ninh Hinh dùng lực đẩy lưng của cô, cơ thể của cô chợt lảo đảo, suýt nữa ngã ra sàn.
May mà thân thủ của cô linh hoạt, cô nhanh chóng ổn định cơ thể của mình, rồi quật người Ngô Long lại.
Ngô Long lúc đó buộc phải có được, căn bản không có ngờ Nhan Nhã Tịnh còn có sức phản kích, nhân lúc Ngô Long ngã ra sàn, Nhan Nhã Tịnh rảo bước lao ra ngoài phòng.
Bùi Ninh Hinh cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh còn có thể phản kháng, cô ta đương nhiên không cam tâm để Nhan Nhã Tịnh rời đi như vậy, cô ta nhanh chóng kéo quần áo của Nhan Nhã Tịnh lại, muốn lôi Nhan Nhã Tịnh lại, ai ngờ, Ngô Long vậy mà túm lấy vai của cô ta.
Bùi Ninh Hinh ý thức được nguy hiểm, hét lên: “Cứu mạng!”
Lời này của cô ta vừa cất lên, tay của Ngô Long bỗng dùng sức, ghì mạnh cô ta ở trên bàn bên cạnh.
Cũng không có đường quay đầu nữa.
Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy bộ dạng phát điên đó của Ngô Long thì cũng bị dọa cho không nhẹ, đầu óc của cô nhanh chóng vận chuyển, cô biết, tất cả chuyện này đều là do đám người Nhan Vũ Trúc, Bùi Ninh Hinh thiết kế, nếu tối nay không phải cô phản ứng nhanh chóng thì người bị Ngô Long hành hạ chính là cô.
Cô không phải thánh mẫu, đám người Bùi Ninh Hinh hại cô như vậy, cô vẫn sẽ lấy ơn báo oán.
Cho nên, cô quả quyết lựa chọn, mặc kệ sống chết của Bùi Ninh Hinh.
Ác giả ác báo, Bùi Ninh Hinh, đáng đời!
Nhan Nhã Tịnh không có tâm trạng ở đây thưởng thức cảnh thê thảm của Bùi Ninh Hinh, cô lặng lẽ xuống tầng, nghe nói sợi dây chuyền đó vừa rồi đã được phú hào thần bí đặt trước, Nhan Nhã Tịnh cũng không cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Cổ họng của Nhan Nhã Tịnh rất khát, cô thuận tay cầm một ly nước hoa quả trông rất đẹp, uống hết một hơi.
Vừa ngẩng mặt thì vừa hay chạm vào một đôi mắt đào hoa không ngừng phóng điện với cô: “Bác sĩ Nhan, đây là Dạ Sắc Mê Ly mà tôi đặc biệt kêu người pha chế cho cô, như thế nào, có ngon không?”