Những chú ve đã ngủ không còn tiếng kêu inh ỏi, cây hoa ngô đồng cũng đã dần ngừng khoe sắc. Thu đã đến.
Hai ngày sau là khai giảng, Bạch Vũ Hải trên sân trường dừng lại ở bảng thông báo. Trên đó ghim tấm poster về buổi biểu diễn kịch đặc sắc do câu lạc bộ tự biên kịch và diễn.
Chính bởi vì nó là sự sáng tạo của riêng câu lạc bộ, được bảo mật kĩ, cùng với đoạn video ngắn giới thiệu đã khiến toàn thể học sinh trong trường tò mò mong đợi.
Và thật tình cờ làm sao, lớp phó thân mến vinh dự được tham gia vào vở kịch, cô nàng mỗi ngày đều thao thao bất tuyệt về trải nghiệm lần đầu được hóa thân của mình. Dù chỉ là vai phụ, nhưng điều đó đối với người từ bé đến lớn chưa từng tham gia bất kì hoạt động văn nghệ nào như Bạch Vũ Hải thì đó đã là một việc lớn.
Có thể diễn chân thực những cảm xúc như chính mình đã và đang trải qua, mang đến cho người xem nhiều khung bậc cảm xúc. Biểu cảm, ánh mắt, cử chỉ,... mọi thứ đều phải phù hợp với nhân vật. Điều đó không hề dễ dàng chút nào.
Một người sống thật với cảm xúc của mình như Bạch Vũ Hải cảm thấy công việc này vừa khó khăn lại rất thú vị. Cuộc trò chuyện của bọn họ từ đó cũng trở nên thật màu sắc...
Dạ Tinh Hàm chớp mắt nghe cậu nói, chờ sau khi cậu vừa dứt lời thì lập tức hỏi:
"Muốn xem?"
Bạch Vũ Hải gật đầu như gà mổ thóc:
"Muốn!"
Dạ Tinh Hàm nhìn cậu, dừng lại một chút, thấp giọng nói:
"Chỉ cần điểm thi tháng của em hơn anh một môn, em muốn gì cũng được..."
Bạch Vũ Hải nghe hắn nói, cậu đã cố ý tủi thân rũ mắt xuống, hàng lông mi mảnh dài chiếu ra cặp bóng mờ trên má, thấp giọng nói:
"Nếu không thì sao?"
Thành tích các môn tự nhiên của cậu hiện tại không thể hơn Dạ Tinh Hàm, nhưng điều đó không có nghĩa các môn xã hội của hắn thấp hơn cậu. Môn văn cậu từng tự tin luôn nằm trong top của khối đều biến mất trước Dạ Tinh Hàm.
Bạch Vũ Hải ở kiếp trước biết mình không đủ can đảm tiến tới, ngu ngốc đi theo sau người ta. Cậu âm thầm hi sinh cho hắn, thầm lặng mà rực rỡ.
Trái tim nhỏ của cậu từ lâu đã hiến dâng cho hắn, chỉ là cậu vô thức phủ nhận nó.
Hắn xuất chúng đến mức cậu từng nghĩ mình có hay không có thể chạm đến...
Hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, đón nhận ánh sáng lúc dịu nhẹ, lúc gay gắt, vượt qua dông tố, sự lạnh lẽo của màn đêm, bất chấp tất cả, là một trong vô số thứ được mặt trời chiếu sáng, nó vẫn sẽ chung thủy ngả về mặt trời.
Vĩnh viễn cho đến khi úa tàn.
Cậu không xứng với hắn, ngay cả cảm giác thích thôi cũng thật khổ sở.
Nhưng đó đã là quá khứ.
Tuy rằng bây giờ cậu đôi lúc cũng sẽ tự ti, Dạ Tinh Hàm ở mọi lĩnh vực đều quá mức tài giỏi, khiến người thường như cậu không thể có chút mặc cảm.
Cậu sẽ cố gắng. Đã lỡ thích hắn, thì cũng phải có gan đứng cùng hắn.
Dạ Tinh Hàm giọng điệu điềm tĩnh an ủi cậu:
"Không sao, thời gian học sau này của em sẽ do anh sắp xếp. Cả hai đều có lợi cho em. Thế nào?"
Hắn mơ mộng muốn độc chiếm cậu. Muốn trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có mỗi mình. Không thể mãi chìm đắm trong ảo tưởng, Dạ Tinh Hàm quyết định phải hành động.
Bởi thế, hắn phải nâng cao thành tích học tập của Bạch Vũ Hải. Với điểm số của cậu, bị đuổi khỏi lớp chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn.
Thành tích là thứ nhà trường coi trọng.
Nhất là ở trong lớp chuyên.
Trải qua tháng học hè, bọn họ có bài kiểm tra đánh giá đầu tiên. Người xếp cuối cùng khả năng bị đào thải rất cao.
Bạch Vũ Hải nhất thời bị lời nói ngon ngọt dụ dỗ đến mê muội đầu óc.
"Được. Giao hết cho anh!"
"Hai người ân ái cũng biết lựa thời điểm chứ!" Lông mày Lục Đông lập tức nhướn lên, nhìn hai người từ trên xuống dưới, "Đang vui vẻ trò chuyện mà hai người cho tôi ăn no luôn rồi."
Bạch Vũ Hải bị dụ dỗ không để ý đến Lục Đông bên cạnh đang nhăn nhó, hai mắt cậu dán chặt trên người Dạ Tinh Hàm. Bộ dáng "cười nửa mùa" này của hắn khiến khóe môi cũng cong lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn hắn.
Đây là mặt trời của cậu.
Bạch Vũ Hải đã thành công chiếm lấy nó làm riêng.
Bọn chỉ có thể nhìn, không thể chạm.
Nhưng Bạch Vũ Hải không biết rằng, trong bóng đêm dài dằng dẵng, cậu là ánh sáng duy nhất của hắn.
Ngôi sao nhỏ này muốn chiếu sáng hắn,
Vậy cứ thử xem.