Nắng sớm xuyên qua, ánh nắng nhỏ vụn xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào toàn bộ căn phòng, trải xuống sàn ánh sáng ấm áp vàng rực.
Thiếu niên nằm ở trên giường mày nhíu lại, hô hấp hơi khó chịu, không có sức thức tỉnh, mỏi mệt cực kì cùng với quầng thâm mắt hiện rõ.
Bạch Vũ Hải chưa bao giờ cảm thấy thấm thía câu nói thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng như bây giờ.
Khó chịu hừ ra tiếng, mí mắt mỏng động vài cái, cuối cùng đần độn mở mắt. Tầm mắt có chút mơ hồ, cậu trở mình, chớp đôi mắt hỗn độn, làm sương mù nơi đáy mắt tan hết, trần nhà trắng bóc lập tức tiến vào đôi mắt nâu đen của cậu.
Vấn đề hôm qua còn chưa suy nghĩ xong, mặt mũi nào đến gặp Dạ Tinh Hàm...
"Hóa thần" cứ như muốn bức cậu đến bước đường cùng. Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Một người trước giờ luôn rất dứt khoát trong việc tình cảm như Bạch Vũ Hải lần đầu cảm thấy khó xử.
Cậu lăn lộn mấy vòng trên giường, áo ngủ đều cộm hết lên, lộ ra vòng eo nhỏ tinh tế, lẩm bẩm đếm ngón tay:
"Nghỉ, không nghỉ, nghỉ..."
Không phải là cậu muốn trốn tránh việc trả lời cho lời tỏ tình của hắn, chỉ là, cậu muốn chậm rãi đối diện với cảm xúc của bản thân, và sau đó, trả lời Dạ Tinh Hàm một cách nghiêm túc.
Rốt cuộc, Bạch Vũ Hải không có gan đến lớp. Bạch mẫu cả ngày đều bận rộn, không có thời gian để ý đến con trai, chỉ có thể lo lắng gọi điện hỏi thăm dặn dò cậu.
Cậu ở trên giường lăn lóc cả buổi sáng, cố gắng tịnh tâm bằng cách tự học, tập thể dục, uống nhiều nước...
Năm giờ chiều, Bạch Vũ Hải suy sụp quỳ dưới sàn.
Một ngày đã sắp qua nhưng cậu còn chưa có suy nghĩ xong, ngày mai là thi tháng, không thể nghỉ.
Nhưng nếu không có câu trả lời cho Dạ Tinh Hàm, cậu không dám nhìn hắn.
Nhịp đập của trái tim nặng nề như có tảng đá đè nên, bỏ không được.
Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa căn phòng, Bạch Vũ Hải lấy từ trong túi quần, ấn nút:
"Alo mẹ?"
"Tiểu Bạch của mẹ thế nào rồi? Con muốn ăn gì."
Cơn gió từ ngoài luồn qua rèm cửa, phả vào người cậu, nhẹ nhàng chạm đến tim.
"Mẹ... làm thế nào để biết được mình có thích người ta hay không?"
Con không biết phải làm sao nữa mẹ à. Con không muốn gây tổn thương cho cậu ấy, nhưng cũng không muốn nói đồng ý vì con không chắc.
Bởi cậu ấy là tín ngưỡng cả đời của con, là người con từng chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn ánh hào quang phát ra từ cậu ấy.
Bạch mẫu có chút bất ngờ, bà không nghĩ đứa con trai nhỏ ngây thơ của mình cũng đã biết yêu đương. Lại còn được người ta tỏ tình đến mức này. Qúa vi diệu rồi!
Bà không ủng hộ yêu sớm, nhưng cũng không ngăn cản cậu. Tình cảm là thứ không thể ép buộc, cũng không thể kiềm nén.
"Tiểu Bạch, mẹ cũng không biết trả lời vấn đề của con như nào cho đúng."
Âm thanh từ điện thoại truyền đến tai của Bạch Vũ Hải rõ ràng từng câu chữ:
"Nhưng mẹ nhớ, thời trung học, tựa như cũng có một người len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu ấy, nhưng khi ánh mắt cậu ấy nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích thi công bố ở trên danh sách thì trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu ấy, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu ấy mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu ấy cười với người khác mà uể oải..."
Giống như có thứ gì đó chạm nhẹ nơi đầu tim, đầu óc như được thông thoáng, Bạch Vũ Hải nghĩ mình hình như sắp hiểu ra được điều gì đó.
"Con có cảm giác muốn cùng cậu ấy ở chung cả đời không?"
Rạng hồng hiện lên khuôn mặt của Bạch Vũ Hải. Cả cơ thể như chợt ngừng hoạt động, thời gian như đóng băng, cậu vội vàng nói với mẹ:
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Không đợi Bạch mẫu đáp lại, Bạch Vũ Hải đã cúp máy, lao nhanh xuống nhà. Khóe miệng cong đến độ mất kiểm soát, thân thể nóng lên, đôi mắt phát sáng.
Cậu cảm giác, nếu mình chỉ chậm thêm chút nữa, trái đất sẽ bị hủy diệt mất.
Dạ Tinh Hàm đã chứng minh dự đoán của cậu là chính xác.
Hắn mong chờ đến sáng mai biết bao, cả đêm đều chăm chăm ngó đồng hồ, hắn sợ mình bỏ lỡ Bạch Vũ Hải.
Sự hưng phấn khiến hắn mất ngủ cả đêm, không quan tâm bất kì điều gì, bằng tốc độ nhanh nhất đến trường, ánh mắt không phút nào rời khỏi cửa.
Hắn nghĩ mình rất nhanh sẽ có câu trả lời.
Đến khi thầy giáo vào lớp, hắn có chút căng thẳng. Dạ Tinh Hàm tự an ủi mình rằng bạn nhỏ của hắn đơn giản đến muộn.
Giữ chút niềm tin ít ỏi đó, Dạ Tinh Hàm cuối cùng cũng bùng nổ cảm xúc. Đáng lẽ ra hắn không nên dễ dàng để cậu trở về.
Dường như hắn đã bị tiểu bạch thỏ lừa dối. Dạ Tinh Hàm muốn chầm chậm xây dựng tình cảm, chầm chậm khiến cậu yêu thích không rời, dụ dỗ bảo bối chìm sâu trong bể tình của hắn.
Hắn cảm thấy mình sắp phát điên. Khuôn mặt ngày thường vốn đã lạnh nhạt hiện tại sắc mặt âm trầm như muốn tích ra nước, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hắn phải tự mình đến tìm bảo bối. Khóe mắt hắn không chịu khống chế run rẩy vài cái, rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, ở dưới mắt hạ xuống một cái bóng ma thật sâu. Hắn đột nhiên thấp thấp nở nụ cười điên dại.
Nếu bảo bối còn không nhanh cho hắn một câu trả lời hoàn hảo, vậy cũng đừng trách hắn.
Cậu phải chịu trách nhiệm. Là cậu ép hắn trở nên như vậy.