Tồn Tích vội đứng lên, "Phu nhân, ngài nói đi, cuối cùngHoàng thượng bị bệnh gì, có nghiêm trọng không, ngài mau nói đi." Nếu chỗ dựa này cũng không còn, thì các nàng lấy cái gì để đấu với Tiết Khinh Cầu đây.
"Hoàng thượng không có bị gì nghiêm trọng, đừng lo lắng."
"Trời ạ!" Nghe lời này, thiếu chút nữa thì Tồn Tích muốn chửi thề, có cần dọa người như vậy không, báo hại nàng nghĩ Hoàng thượng không được, "Phu nhân ngài thật là, ít biết dọa người quá đi."
Nàng vừa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra. Lạc Nhạn nói: "Hoàng thượng nhanh nhanh, trà gừng đường đỏ của ngài đây." Từ Sơ Đồng vội vàng đỡ Tiết Ý Nồng ngồi dậy, khoác áo choàng lên người nàng, bọc thật chặt, nhận lấy chén trà đưa cho Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng ôm chén, thổi thổi, uống mấy hớp. Cảm giác nước ấm theo cổ họng đi xuống, sau khi uống xong, đưa chén cho Từ Sơ Đồng, Từ Sơ Đồng hỏi: "Sao rồi? Ngồi một chút rồi ngủ, hay là trực tiếp nằm xuống ngủ luôn."
Tiết Ý Nồng ngồi một lúc, cơn đau giảm đi. Cảm thấy thư thái, lại nằm xuống. Lạc Nhạn lo lắng nàng còn có khó chịu ở chỗ nào, nên chưa có đi ngay. Một hồi náo loạn cũng đã sắp canh tư, ngủ chưa được bao lâu thì phải thức dậy rồi, nên dứt khoát không ngủ lại nữa, quyết định ở lại đây hầu hạ.
Tồn Tích bị tống cổ trở về nghỉ ngơi, cũng không thể hoàn toàn ngủ ngon.
Từ Sơ Đồng cũng ngồi ở bên cạnh không đi, Lạc Nhạn nói: "Phu nhân, ngài cũng mệt mỏi cả buổi rồi, về nghỉ ngơi đi, nô tỳ ở đây chăm nom Hoàng thượng là được rồi."
"Không sao, ta ở đây chăm nàng một lúc, dù gì trời cũng sắp sáng rồi, ta ngồi làm bạn với ngươi."
Lạc Nhạn thấy từ chối không được, không thể làm gì khác hơn, nên thôi. Hai người này làm gì có chuyện để nói với nhau, chỉ toàn giương mắt nhìn nhau, không thì nhìn Tiết Ý Nồng nằm trên giường ngủ say.
Lạc Nhạn thấy Từ Sơ Đồng dụng tâm như vậy, trong đầu nổi lên nghi vấn, "Phu nhân, tại sao vậy?" Câu hỏi của nàng không đầu không đuôi, so với suy nghĩ trong đầu nàng cực kỳ mâu thuẫn.
"Cái gì?"
"Tại sao ngài đối xử tốt với Hoàng thượng?" Thật ra, ngươi có mục đích gì, muốn làm gì.
"Hoàng thượng đối với ta rất tốt, ta chỉ là bánh ít đi bánh quy lại."
"Nếu như vậy, tại sao ngài..." Tại sao ngài đồng mưu với Đại hoàng tử mưu hại Hoàng thượng chứ? Lời nói sau đó, Lạc Nhạn là vạn vạn lần không dám tùy tiện nói ra, khiến nàng cực kỳ khó chịu, cặp lông mày cũng nhíu lại.
Mà Từ Sơ Đồng chờ nàng nói nốt nửa câu còn lại, thấy nàng không muốn nói, cũng không miễn cưỡng. Nàng nhìn Tiết Ý Nồng, nói tình trạng sức khỏe của nàng ấy, "Hoàng thượng, khí huyết không thông, hơn nữa được bồi bổ tráng dương nhiều quá, thân thể mất thăng bằng. Nếu không cẩn thận, đến ngày xuân càng dễ bị bệnh, thân thể không chịu nổi, về lâu về dài cũng không tốt lắm đâu."
Lạc Nhạn kinh ngạc hỏi: "Phu nhân biết y thuật?"
"Một chút, lúc nãy ta có chẩn mạch cho Hoàng thượng."
Lạc Nhạn trợn to hai mắt, sắc mặt trầm xuống, lấy cây chủy thủ trong tay áo ra, trực tiếp nhắm ngay Từ Sơ Đồng. "Ngươi... Biết bao nhiêu?" Từ Sơ Đồng chẩn mạch cho Hoàng thượng, vậy chắc chắn là nàng ấy đã biết thân phận nữ tử của hoàng thượng.
Người biết chân tướng, tuyệt đối không thể lưu lại. Huống chi người này là Từ Sơ Đồng, đồng minh của Đại hoàng tử, nếu để cho Đại hoàng tử biết tin tức này thì.. E rằng, ngôi vị hoàng đế của Hoàng thượng khó giữ được, chưa kể thiên hạ thật vất vả mới ổn định lại, giờ lại phải rơi vào cảnh tranh quyền đoạt vị. Ngay cả tính mệnh Hoàng thượng, cũng chưa chắc có thể bảo toàn.
Bây giờ chỉ có một con đường là giết chết Từ Sơ Đồng.
Chủy thủ càng lúc càng đến gần Từ Sơ Đồng, nhưng Từ Sơ Đồng cũng không tỏ ra sợ hãi. Mặc dù, nàng thấy sát khí từ trong ánh mắt của Lạc Nhạn, nhưng nàng cũng muốn vì mình nói vài lời.
Nàng nói: "Ngươi muốn ta chết, cứ hạ thủ đi. Dù sao thì chỉ có người chết mới không mở miệng. Nhưng ngươi ngẫm nghĩ lại xem, nếu ta thật sự muốn hãm hại Hoàng thượng vào cảnh bất nghĩa, thì cần gì lưu lại ở đây, cần gì phải tiết lộ với ngươi để cho ngươi có cơ hội giết ta."
Lạc Nhạn do dự, mũi nhọn của chủy thủ đã đến gần cổ của Từ Sơ Đồng, chỉ cần không cẩn thận, thì liền cắt yết hầu.
"Vậy ngươi tại sao phải làm như vậy?"
"Ta chỉ hy vọng Lạc Nhạn cô nương có thể giúp ta."
"Ngươi nói đi, chuyện gì?"
"Ta nghĩ mối quan hệ giữa ta và Cung Kính Vương, mọi người trong thiên hạ không có ai không biết. Lần này hắn đến, hẹn gặp mặt, nói là chỉ cần ta có thể giết Hoàng thượng, hắn thì sẽ thả muội muội của ta ra. Thật lòng mà nói, Hoàng thượng đối xử với ta không tệ, ta cũng không muốn tổn thương nàng ấy, nhưng muội muội của ta...Haizz, nếu nó ở trong tay Cung Kính Vương, với sức lực một mình ta, làm sao có thể cứu được nó chứ? Từ gia, trừ ta ra, chỉ còn huyết mạch này. Nếu ngay cả nó, mà ta cũng không giữ được, ta dù có chết, làm sao còn mặt mũi đi gặp cha mẹ dưới suối vàng. Cho nên, ta rất muốn nhờ Lạc Nhạn cô nương đem chuyện này báo cho Hoàng thượng. Hy vọng Hoàng thượng có thể cứu muội muội của ta. Nếu như Lạc Nhạn cô nương có thể làm được, bây giờ cho dù có chết dưới chủy thủ của cô nương, ta cũng không hối hận."
Từ Sơ Đồng nói dõng dạc hùng hồ, Lạc Nhạn thấy nàng ấy quả thật không sợ chết. Thậm chí chỉ cần nàng gật đầu một cái, Từ Sơ Đồng sẽ tự đâm vào chủy thủ trên tay mình.
"Ngươi có muội muội?"
"Ừ, chuyện này Hoàng thượng cũng biết, ngươi nói cho nàng ấy, nàng ấy sẽ hiểu."
Lạc Nhạn gật đầu một cái, "Nếu Đại hoàng tử muốn ngươi giết Hoàng thượng, ngươi có rất nhiều cơ hội có thể động thủ, tại sao không làm?"
"Ta làm sao có thể xuống tay được."
"Ngươi không hạ thủ, muội muội ngươi sẽ không sống được."
"Ta biết, ta chỉ có thể lấy cái chết để tạ ơn Hoàng thượng, không còn biện pháp nào khác, chỉ mong Hoàng thượng có thể nhìn thấy chân tâm của ta, mà cứu muội muội của ta." Từ Sơ Đồng nói xong, nhích người đến mũi nhọn của cây chủy thủ, Lạc Nhạn động tác nhanh nhẹn rút lại cánh tay, thậm chí bị dọa sợ mà cả người xuất đầy mồ hôi lạnh.
Từ Sơ Đồng nhào hụt, mặt cúi xuống, nên Lạc Nhạn không nhìn thấy khóe miệng của nàng cong cong nở nụ cười, nàng biết, Tiết Ý Nồng đã nghe hết những lời này. Thật ra, nàng đã sớm chú ý thấy Tiết Ý Nồng đã tỉnh lại, chẳng qua là nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nàng nhân cơ hội này cố ý nói ra mấy lời.
Như vậy, hoàng thượng sẽ buông tha cho nàng sao?
Nàng lại phát hiện nàng không thích Tiết Ý Nồng giữ một khoảng cách với nàng. Nàng thích nhất là khi Tiết Ý Nồng nói hy vọng mình có thể bầu bạn với nàng ấy, những lời này rất có mị lực, nàng thừa nhận lúc đó nàng hơi động lòng.
Tiết Ý Nồng nghe được những lời này, cũng hiểu được lần trước Tiết Khinh Cầu gặp Từ Sơ Đồng bàn luận cái gì. Chân mày nhíu lại, Tiết Khinh Cầu tìm được Từ Sơ Ảnh, hơn nữa còn dùng điều đó để uy hiếp Từ Sơ Đồng giết mình. Thật đáng xấu hổ, đồ hèn hạ, chỉ biết uy hiếp nữ tử.
Tiết Ý Nồng tức giận một lúc, cũng hiểu được thân phận của mình đã bị phơi bày ra ánh sáng, không biết Từ Sơ Đồng sẽ lợi dụng cơ hội trời cho này như thế nào. Lời Từ Sơ Đồng nói với Lạc Nhạn biết đâu chỉ là kế hoãn binh, nàng cũng không thể mắc lừa.
Tiết Ý Nồng lặp đi lặp lại cho đến khi mở mắt ra, cố ý duỗi cái eo, vươn người. Lạc Nhạn đang chống đầu ngủ gà ngủ gật, ngược lại Từ Sơ Đồng chỉ ngủ thiếp đi, vừa nghe động tĩnh liền mở mắt ra, nhìn về phía giường, hỏi: "TỈnh rồi sao? Cảm thấy thế nào, nếu không khỏe, thì gọi thái y qua khám một phen."
Tiết Ý Nồng lắc đầu một cái, "Trẫm không sao, rất tốt. Ngươi bận rộn cả đêm không ngủ, lên đây, ngủ một lát đi." Nàng kéo Từ Sơ Đồng lên, Từ Sơ Đồng giả vờ như không chịu.
"Vậy sao được, nếu bị truyền ra ngoài, lại hủy hoại thanh danh của Hoàng thượng rồi."
"Ngươi cũng không sợ, trẫm sợ cái gì, lên đây. Lên đây đi, trong chăn rất ấm áp, chúng ta nằm một lúc, hôm nay trẫm cũng không cần tảo triều, lười biếng một hôm, để cho Nhậm công công báo với quần thần." Hai người nằm song song với nhau, Từ Sơ Đồng cẩn thận ngồi dậy, nhích lại gần Tiết Ý Nồng.."Ngươi lạnh?"
"Không lạnh, dựa vào Hoàng thượng thật ấm áp."
"Không ngại trẫm hôi mà cứ dựa vậy sao." Từ Sơ Đồng phát hiện từ khi nàng nói chuyện "thẳng thắn" với Lạc Nhạn, lập tức thái độ Tiết Ý Nồng đối với nàng có chuyển biến lớn, cũng không biết Tiết Ý Nồng tin nàng được bao nhiêu phần, trước mắt cũng không quản được nhiều chuyện.
Hiếm thấy Tiết Ý Nồng thịnh tình, nếu nàng cứ mãi từ chối sẽ khiến cả hai lúng túng. Vạn nhất làm cho mọi chuyện xấu đi thì hại nhiều hơn lợi.
Từ Sơ Đồng nhích lại gần Tiết Ý Nồng, mặc dù nàng ngửi được mùi mồ hôi trên người Tiết Ý Nồng. Mồ hôi này là do đau bụng trước đó đã khô lại, làn da vẫn còn hơi dính dính. Nàng kéo cánh tay của Tiết Ý Nồng ra, rồi tự kê đầu mình lên. Nàng nghiêng người, một tay ôm eo Tiết Ý Nồng, nếu như có thể, nàng rất muốn sờ sờ 'Cơ bụng' của Tiết Ý Nồng nha.
Tồn Tích nói nàng 'Đói ', hình như nàng có đói một chút, nhìn thấy Tiết Ý Nồng liền muốn sờ soạng nàng ấy, giống như lão lưu manh ức hiếp thiếu nữ.
Bất ngờ với biểu hiện của mình, Từ Sơ Đồng chợp mắt ngủ.
Tiết Ý Nồng biết nhưng không có cự tuyệt. Tay Từ Sơ Đồng đặt trên bụng nàng làm nó ấm áp, bàn tay áp vào bụng cũng làm cho nàng cảm thấy ấm áp, thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ.
Hôm nay gà gáy nhiều lần, Cẩm Tú Cung vẫn không có động tĩnh gì, Nhậm công công nhìn một cái, đôi mắt trợn to. Cẩm Tú Cung yên tĩnh, cửa đang đóng, đèn đang thắp sáng, yên tĩnh nhưng không có tiếng động nào hết. Bọn nô tỳ trực đêm đang ngủ gà ngủ gật, từng người một như bị đánh thuốc mê.
Hắn vội vàng đi qua, quát lên, "Hoàng thượng, mau gọi Hoàng thượng dậy, chuẩn bị tảo triều, còn ngồi ở đó làm gì, ngủ như chết, nhanh lên..." Hắn thúc giục mấy lần, mọi người mới xoa xoa mắt đứng lên, thắp đèn, nấu nước các kiểu.
Cửa chính điện vẫn còn đóng, một tiểu cung nữ nhẹ nhàng hướng vào bên trong gọi. Nàng ấy nhớ có Lạc Nhạn ở bên trong, đẩy cửa ra nhìn một chút, tháp ngoài xộc xệch, không có ai, đi thêm vài bước, cảm thấy hơi nóng phả vào mặt mình, nàng nhẹ giọng gọi: "Lạc Nhạn, tỷ... "
Lạc Nhạn mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi: "Cái gì?"
Tiểu cung nữ nói: "Dạ, Nhậm công công kêu nô tỳ gọi Hoàng thượng thức dậy, gà đã gáy ba lần."
Lạc Nhạn đột nhiên bừng tỉnh, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, đứng lên đi gọi Tiết Ý Nồng, đến gần giường, cả người trợn tròn mắt.
Tiểu cung nữ nương theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn phía giường, quá kinh ngạc, giật mình kêu thành tiếng, lập tức lấy tay che miệng, hai con mắt mở to.
Bởi vì một phen náo loạn đêm qua, rèm che trên giường Tiết Ý Nồng được treo lên, hình ảnh bên trong không bị che khuất, trực tiếp lộ ra. Tuy không phải hình ảnh không chịu nổi đập vào mắt, mà là hình ảnh khiến người thấy không dám tin vào mắt mình.
Từ Sơ Đồng đang vùi đầu vào trong lòng Tiết Ý Nồng ngủ, đầu hai người dựa sát vào nhau, thân mật không nói nên lời, mái tóc tán loạn quấn vào nhau, chưa kể bộ dạng Tiết Ý Nồng tối hôm qua hết sức chật vật, thật sự là tư thế có chút không trong sáng.
**** 10/01/2022 ****
#### Editor có lời muốn nói #### Lạc Nhạn dễ tin người ghê và hơi bị nhát ha. Có chút xíu mà cũng bị dọa sợ à. Nương nương thì gian trá vô cùng. #### Tác giả có lời muốn nói #### Thân phận Ý Nồng bị lôi ra ánh sáng, ư ~ nương nương thật khôn khéo nắm bắt cơ hội nhanh chóng tăng độ tín nhiệm. Cứ tiếp tục như vậy, giữa họ phải có gì đột phá.. Lót ghế, đặt gạch hóng chương sau.