Trong không khí hôn lễ linh đình, những toan tính âm thầm dây dưa lẫn nhau không rõ ràng, cảm xúc của mọi người được che giấu bởi những tiếng pháo ầm ầm.
Ti lễ thái giám hét lớn: "Nhất bái thiên địa." Tân nhân xoay người hướng về phía cửa, cúi người thật sâu. Đợi tân nhân làm xong, ti lễ thái giám lại quát to: "Nhị bái cao đường." Tân nhân lại xoay người, hướng gia trưởng vái lạy, Dư Thừa tướng đứng ở góc bên nhận bái lạy của tân nhân. Tôn nữ xuất giá, lại còn là gả cho đương kim Hoàng thượng, đối với hắn mà nói, tất cả tâm nguyện đều được thỏa mãn, gương mặt già nua cười tươi như hoa, không ngừng sờ chòm râu đã bạc trắng như tuyết.
Lạy xong tam bái, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều thiết yến.
Yến hội chính thức bắt đầu, mọi người giơ cao ly rượu, vừa nói lời chúc phúc, bá quan thay phiên đi mời rượu, có một vài người bị ngăn cản, một vài người khác vẫn muốn uống với Tiết Ý Nồng.
Rượu đã sớm bị đổi thành nước trà.
Ngày hôm nay, Tiết Ý Nồng thật hào sảng, chẳng qua uống quá nhiều nước, khó tránh khỏi có chút muốn đi giải quyết tam cấp. Cho nên nàng thỉnh thoảng sẽ mượn cơ hội thay y phục, rời đi một lúc, rồi quay trở lại.
Từ Sơ Đồng đoán được ý, dùng tay áo che miệng cười trộm. Tồn Tích ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân cười gì vậy?"
"Không có gì, một chút chuyện thú vị."
Đợi đến đêm khuya, Từ Sơ Đồng, kẻ vừa làm bình phong, vừa làm nền, lại từ trong đám khách nhân bước ra, nàng quỳ nửa người hướng về những người ngồi trên.
"Dân nữ Từ Sơ Đồng tham kiến Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, để mừng đại hôn của Hoàng thượng, dân nữ đặc biệt chuẩn bị tiết mục trợ hứng. Nếu như không ngại, thỉnh mọi người di giá đến Quần Phương điện."
Bá quan đều đã ăn uống no say, nghe có tiết mục trợ hứng, tự nhiên vui vẻ vỗ tay ủng hộ. Ánh mắt liếc nhìn Tiết Ý Nồng, chờ đợi nàng đưa ra chủ ý, Tiết Ý Nồng thuận theo ý của mọi người, nói: "Chuẩn!"
Thái hậu phất tay, đứng lên, "Ai gia lớn tuổi, mệt mỏi, đi ngủ trước, Hoàng thượng cũng đừng chơi quá muộn..."
Không đợi Tiết Ý Nồng đồng ý, Thái hậu đã được cung nữ bên người dìu đi. Tiết Ý Nồng mỉm cười ngượng ngùng, trong lòng Thái hậu vẫn còn đang trách Từ Sơ Đồng, quên đi, tùy bà vậy.
"Tốt lắm, Từ phu nhân, ngươi nói ngươi muốn biểu diễn ở đâu?"
"Hồi hoàng thượng, Quần Phương điện."
Từ trước đến nay, Quần Phương điện là nơi diễn ra các đại điển chúc mừng, bá quan nghe thấy, tự nhiên đồng ý. Năm đó, Từ Sơ Đồng cũng là ở trên đài đồng tước, nhảy một vũ động thiên hạ, lần này, chẳng lẽ nàng đã chuẩn bị tiết mục tốt hơn?
Những người còn tỉnh táo, ánh mắt nhìn về Dư Thừa tướng, còn có mới vừa sắc phong là Hoàng hậu, bị người khác đến khiêu chiến, tiếp, hay là không tiếp.
Dư Thừa tướng hai tay đặt ở bụng, nhìn tiểu tôn nữ ngồi bên cạnh Tiết Ý Nồng. Dư Thời Hữu hiểu ý, nói với Tiết Ý Nồng: "Hoàng thượng, hiếm có, hôm nay là ngày tốt, lại có Từ phu nhân muốn hiến lễ vật, nghĩ đến nàng ấy chú tâm chuẩn bị một phen, cũng không thể phụ hảo ý của người ta."
Hoàng hậu hào phóng, nàng không thể thua được. Vừa nói, Dư Thời Hữu vừa nhìn Từ Sơ Đồng.
"Vậy thì chúng ta cùng đi xem một chút?" Tuy lời nói đầy nghi vấn, nhưng nàng đã sớm tò mò điệu vũ động thiên hạ năm đó, rốt cuộc là điệu múa như thế nào, để có thể nhận được lời tán thưởng như vậy. Tiết Ý Nồng đã đứng dậy, mọi người cũng đứng lên theo, đi ra cửa điện, một luồng gió lạnh thổi vào, Tiết Ý Nồng co người. Buổi tối, thật là lạnh! Đêm thu, nhiệt độ luôn thấp hơn ban ngày mười mấy độ, thường thường ban ngày sẽ chảy mồ hôi, ban đêm lại lạnh run rẩy.
Thái giám, cung nữ xách đèn đi trước dẫn đường. Khi đến Quần Phương điện, mọi người ngồi xuống, tiếng đàn tiếng sáo vang lên réo rắt. Tiếng sáo như nức nở, chợt có bóng người chớp động, đèn lồng trên đài theo thứ tự sáng lên, có người như từ trong trăng mà đến, cao dần lên, bay bổng xa xôi.
Hồng ảnh kia như làm bạn cùng ánh trăng, vừa chói lóa vừa ủy dị. Bức bình phong trên đài bị kéo xuống, bóng người phía sau bức bình phong di chuyển, uốn cong ngón tay, hạ thấp cơ thể, eo mềm mại như không xương, tâm tư người xem không đặt trong điệu nhảy mà dính chặt trên người vũ nhân.
Tiết Ý Nồng vỗ tay thật lớn, phải chịu bao nhiêu đau khổ, mới có biểu diễn được như vậy, nàng cảm động, ở trong lòng thương tiếc Từ Sơ Đồng, khó trách năm đó Tiết Khinh Y bị nàng ấy mê hoặc.
Ngay cả nàng, cũng bị tác động.
Trên đài phát ra tiếng xé lụa, Từ Sơ Đồng trong tay cầm một thanh kiếm đâm nát bức bình phong. Sắc mặt nàng lại biến hóa, không cam lòng, rung động, so với sắc thái mềm mại trước đó là hoàn toàn bất đồng, là thay đổi, là chiến đấu, là tranh đấu, là chống lại. Động tác của nàng trên đài diễn ra kịch liệt, chỉ cảm thấy bóng kiếm chớp động, như dải lụa trắng tung bay.
Âm nhạc lại là thay đổi, kiếm đã thu. Từ trong tay áo giũ ra dải lụa trắng dài miên man. Tiết Ý Nồng nghe Dư Thời Hữu ở bên cạnh hỏi: "Hoàng thượng có biết đây là điệu múa gì không?"
"Trẫm là một kẻ thô tục, sao mà hiểu được những cái này, đẹp mắt là được rồi."
Dư Thời Hữu liền giải thích cho nàng, bắt đầu là nói về một con phượng hoàng đau khổ, cô độc, tịch mịch, tự cho là mình thanh cao, tự mình chăm lo cho mình, sau đó là cố gắng phấn đấu, theo đuổi trời xanh... Từ Sơ Đồng vũ một đoạn, nàng ấy liền giải thích một phen.
Mọi người nghe nàng ấy nói, cũng nhìn Từ Sơ Đồng động tác tìm ra được chút thâm ý. Dường như nàng ấy nói cũng không khác biệt lắm, không khỏi tán thưởng tài hoa của tân hoàng hậu này.
Nói suông thì quá dễ dàng, chỉ sợ cũng là thông thạo kỹ thuật. Mọi người không ngừng tán thưởng Dư Thời Hữu. Dư Thừa tướng rất là đắc ý, không uổng phí hắn bồi dưỡng tiểu tôn nữ từ nhỏ.
Chỉ một Từ Sơ Đồng, đừng tưởng rằng trên đời này không có nữ tử nào không có khả năng ganh đua với ả.
Tiết Khinh Cầu ngồi bên cạnh Dư Thừa tướng, cười nói: "Hoàng hậu có thể lĩnh ngộ được, xem ra Thừa tướng phí không ít công sức, có thể xem đây là đối thủ của Từ quý phi." Dư Thừa tướng chỉ mỉm cười. "Tuy nhiên, hiểu được và làm được là hai chuyện khác nhau, Thừa tướng ngài nói có đúng không?"
Sắc mặt Dư Thừa tướng trở nên khó coi. Hắn quay sang nhìn Tiết Khinh Cầu, ánh mắt của Tiết Khinh Cầu lúc này đã đặt trên vũ đài.
Tiết Khinh Cầu thầm khen ngợi: "Sơ đồng đã không còn non nớt như năm đó, kỹ thuật càng dày công tôi luyện, đã không còn là y hình mô phỏng." Mà lúc này, Từ Sơ Đồng đã đem dải lụa hóa thành ngón tay, trình diễn Thất huyền cầm, để kiểm soát phần nội lực này, chỉ sợ vị tân hoàng hậu kia là không làm được đi. Tiết Khinh Cầu quay đầu lại nhìn Thừa tướng, "Thừa tướng, ngài có cảm thấy không, có vài người, bất kể có cố gắng thế nào, cả đời đều không cách nào vượt qua. Từ quý phi là tác phẩm đắc ý nhất của Bổn vương, nàng chưa bao giờ khiến cho Bổn vương thất vọng, không biết tôn nữ của ngươi có thể đạt được kỳ vọng của ngươi không."
"Ta khinh... Làm sao mà biết trường giang sóng sau không xô được sóng trước đi."
"Haha, Thừa tướng thật đúng là tự tin. Chúng ta liền căng mắt mong chờ, nhìn xem cuối cùng ai mới có thể chiếm được sủng ái của Hoàng thượng."
"Hừ hừ."
Tiết Ý Nồng cũng mặc kệ bọn họ nói những thứ này, những người này luôn là đấu tới đấu lui, không bao giờ nghỉ, nàng xem vũ là tốt rồi. Trên vũ đài, dải lụa rơi vào trong đèn lồng rồi bùng cháy.
Dư Thời Hữu đang tính giải thích, Tiết Ý Nồng giơ lên ngón tay nói: "Im lặng một chút, trẫm biết, đây là niết bàn tái sinh, trẫm biết!"
Dư Thời Hữu ngượng ngùng, liền không nói gì nữa. Chỉ thấy Tiết Ý Nồng tập trung tinh thần nhìn Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng trong tay mang theo dải lụa đang cháy, vũ thành một vòng tròn, nàng ấy không ngừng xoay tròn, tự niết bàn, nàng cũng muốn tái sinh.
Hôm nay khoa trương như vậy, nàng dụng ý như muốn tuyên cáo, nàng, Từ Sơ Đồng muốn trở lại. Lần này, tạm biệt quá khứ. Nàng sẽ không còn bị ai dắt mũi nữa, cũng không còn là công cụ của ai nữa, nàng sẽ sống vì chính mình!
Từ Sơ Đồng hơi nghiêng người.
Tiết Ý Nồng cho rằng chân nàng bị thương, hét lớn: "Sơ Đồng!" Không có ai biết, đây là ước định nho nhỏ giữa hai người, nhưng sau khi nghe thấy, sắc mặt của rất nhiều người biến hóa vô cùng, cuối cùng Hoàng thượng đối xử với Từ Sơ Đồng vẫn là bất đồng.
Nhớ lại những điều kiện tuyển tú, đây rõ ràng là vì mở đường cho Từ Sơ Đồng! Phế bỏ, bắt đầu lại từ đầu, tâm tư của Hoàng thượng đã quá rõ ràng.
Hoàng thượng không muốn bản thân và Từ Sơ Đồng bị chỉ trích về luân thường đạo lý, nên đành phải đem toàn bộ xóa sạch đi.
Hoàng thượng và dân nữ Từ Sơ Đồng, tất cả đã trở lại vị trí thích hợp nhất!
Tiết Ý Nồng lúc này đây không thèm quan tâm nhiều như vậy, nàng chồm người lên, sớm nhảy lên vũ đài.
Dải lụa trong tay Từ Sơ Đồng đang cháy dần hết.
Mọi thứ đều vừa vặn, không sớm một giây, cũng không muộn một phút.
Tiết Ý Nồng đi lên liền kéo nàng lại hỏi han, chân sao rồi, có bị thương không? Trước rõ ràng là thấy nàng ấy nghiêng người một chút, Từ Sơ Đồng dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, "Hoàng thượng, dân nữ không có chuyện gì."
"Làm sao sẽ không có chuyện gì, mới vừa rồi nhìn thấy như bị thương rất nghiêm trọng." Nàng nhíu mày, không thích Từ Sơ Đồng cậy mạnh, gân xanh nổi trên trán, bởi vì phẫn nộ bạo phát. Tiết Ý Nồng hô: "Thái y, nhanh nhanh đi tìm thái y, à không, tìm Hồng Liên." Hồng Liên là nữ đại phu được mang từ trong Vương phủ đến, một mực chiếu cố nàng, cũng biết lai lịch thật sự của nàng.
Lạc Nhạn vội vàng chạy đi kêu.
Trừ cái này ra, mọi người bất động, không ai nhúc nhích, cũng không ai nói thêm gì. Mọi người đang lẳng lặng chờ xem kịch vui.
Tiết Ý Nồng ôm Từ Sơ Đồng vào lòng, vội vàng bước xuống đài, vội vàng đưa đến Cẩm Tú Cung. Nàng sợ Từ Sơ Đồng thật sự bị thương ở chỗ nào, nhảy trật chân mà, hẳn là rất đau nha. Nhìn nàng múa đẹp như vậy, hẳn là rất thích nhảy múa đi, vũ công mà, làm sao có thể để chân bị thương cho được.
Nàng gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại, nàng mới vừa rồi luống cuống quá, giống như quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Quay đầu nhìn lại, mới biết là quên nhắn nhủ với Dư Thời Hữu.
Trong đám người, vị nữ tử cô độc một thân một mình đối mặt với ánh mắt không có hảo ý của những người khác, khung cảnh cực kỳ cô độc và mất mác. Nàng hỏi Từ Sơ Đồng ở trong lòng: "Sơ Đồng, ngươi có thể tự mình đứng một chút, trẫm lập tức trở lại."
Từ Sơ Đồng cười cười, "Ta không có gì, Hoàng thượng đừng khẩn trương."
Tiết Ý Nồng không thích nàng nói mấy lời như vậy, chỉ để cho Từ Sơ Đồng chờ một chút, liền đi ngược trở lại, nói với Dư Thời Hữu: "Chân của Sơ Đồng bị thương, trẫm đưa nàng ấy đi chữa trị trước, sau đó lập tức quay lại."
"Dạ, Hoàng thượng đi đi! Thần thiếp biết, khiêu vũ bị thương là rất đau, đừng chậm trễ." Dư Thời Hữu mỉm cười rộng lượng, đứng nhìn, chờ đến khi Tiết Ý Nồng biến mất khỏi tầm mắt của mình. Sau đó, an bài một số tiểu tiết mục, nàng một thân một mình đứng xem, chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương.
**** 28/11/2021 **** ########### Lời editor ########### Thật ra thì B thấy tội nghiệp Hoàng hậu, và lúc này B thích tính cách Hoàng hậu hơn.