Khi Tiết Ý Nồng mở mắt ra, chỉ thấy một tia sáng chói lóa, xung quanh là đá và cỏ dại kỳ lạ, rất nhiều người vây quanh nàng, nhìn nàng với ánh mắt tò mò, canh lúc nàng đang ngẩn ngơ, có người la lên: "Vương gia, thế tử ở đây."
Có lẽ là bị sốc bởi giọng nói của người này, Tiết Ý Nồng lại hôn mê bất tỉnh, đau đớn vô cùng, trên người có một cơn đau không thể tả được.
Khi Tiết Ý Nồng tỉnh lại lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi một chút, chăn bông gấm lụa đắp trên người, phía dưới là đệm bông mềm mại, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, cùng với hương thơm trên người, hòa lẫn vào nhau trong căn phòng kín mít.
Tiết Ý Nồng chỉ muốn hỏi: "Tôi đang ở đâu?" Nàng chỉ có thể nhớ rằng trước đó nàng còn đang chăm chỉ hoàn thành một dự án, làm liên tục hai ngày hai đêm không hề chợp mắt. Sau đó, mệt mỏi quá thì ngủ gục, tỉnh lại thì xuyên qua nơi này.
Có phải mình đang bắt kịp xu hướng đột tử của thời hiện đại không? Chắc chắn là do làm việc quá mức lao lực, nếu biết sớm thì nàng đã từ chức không làm nữa, giờ có hối hận cũng đã muộn màng rồi.
Bây giờ nàng đành phải chấp nhận tình huống hiện tại và tiến về phía trước.
Thử cử động tay chân trong chăn, trời ơi, sao nặng quá vậy, đưa tay sờ vào, trên đó có một tấm ván kẹp, gãy xương rồi, lấy cánh tay từ trong chăn ra, thấy trên đó có rất nhiều vết trầy xước, đỏ đỏ ở khắp cánh tay, nhìn ghê muốn chết. Các vết trầy xước không quá nặng đã bắt đầu lành và kết vảy, nhưng có lẽ bị nhiễm trùng, nên hễ cử động một chút là gây ra đau đớn, sẽ nghe thấy tiếng rít khe khẽ trong miệng của nàng, đau a đau a.
Có người từ bên ngoài đi vào, vừa thấy nàng tỉnh lại lập tức đi đến, miệng không ngừng gọi bảo bối a bảo bối a, cầm chiếc khăn trong tay lau vài giọt nước mắt.
Tiết Ý Nồng quay mặt lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước vào, hỏi nàng: "Thế tử, ngài cảm thấy thế nào?"
Dường như đó không phải là mẫu thân của mình, Tiết Ý Nồng từ từ xử lý suy nghĩ của mình, người trước mặt có chút quen thuộc, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên - Nhược Mạt.
Tiết Ý Nồng chớp mắt vài cái, còn tốt, trí nhớ của nguyên thân hình như vẫn còn, nữ nhân trước mắt chính là nhũ mẫu của nàng, tên Nhược Mạt, nàng lễ phép cười nói: "Ma ma, ngươi khỏe."
"Không sao là tốt rồi, thế tử đi ra ngoài một chuyến sao lại biến thành như vậy, làm ma ma sợ muốn chết, dù đại phu nói không có vấn đề gì, nhưng ma ma cũng không muốn sống nữa. "
Thấy Nhược Mạt nói chân thành như vậy, Ý Nồng không biết phải đáp lại như thế nào.
"Ta không sao."
"Chỉ là đi ra ngoài săn bắn thôi, sao ngài có thể làm cho bản thân bị thương nặng như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vương gia đang ra lệnh cho mọi người điều tra kỹ chuyện này và thay thế tử lấy lại công bằng."
Có công bằng nào có thể lấy lại a, con ngựa của nguyên thân bị giật mình, rồi cả người và ngựa té xuống cốc, ngựa thì chết, nguyên thân cũng chết, nàng là hàng giả sống nhờ vào thân thể này a.
Chuyện này không có liên quan gì đến âm mưu, chỉ là xui xẻo thôi, nàng làm sao có thể mở miệng nói chuyện này ra được chứ?
Nhược Mạt thấy Tiết thế tử không sao thì cũng cảm thấy yên tâm, ra ngoài dặn dò nha hoàn hầu hạ thật tốt, bà muốn đem tin tức này đi nói với Vương phi. Một lúc sau có một nhóm người đi vào, trong đó có một vị phu nhân khắp người mang đầy trang sức, nhìn Tiết Ý Nồng với ánh mắt hoảng hốt còn có vui sướng.
"Ý Nồng, con không sao rồi, con không sao là tốt rồi. " Hạ phi nói chưa hết một câu, nước mắt đã rơi lả chả. "Con có biết con làm mẫu phi sợ muốn chết không? Nếu con xảy ra chuyện gì, mẫu phi làm sao sống nổi. " Nghe những lời này, Tiết Ý Nồng thở dài.
"Không phải nhi thần đã không có chuyện gì rồi sao?"
"Đúng, không sao rồi, có đói bụng không? Có muốn ta kêu hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn không? Con đã ngủ mê man mấy ngày, chắc đói bụng lắm đúng không?" Bà xoay người dặn dò nha hoàn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, sau đó lại dặn dò Tiết Ý Nồng nghỉ ngơi cho khỏe, "Mẫu phi tạm thời sẽ không quấy rầy con. Nếu con có chuyện gì muốn nói, chờ con khỏe lại rồi hẳn nói."
Vị mẫu phi này rất là quan tâm nàng nha.
Tiết Ý Nồng nhìn bà rời đi, một lúc sau có một nha đầu bưng đồ vào cửa, trên đầu có mang một chút trang sức, y phục tươm tất, gương mặt trái xoan, chiều cao vừa phải, nhìn thấy nàng liền cười rồi nói: "Thế tử, người đã tỉnh, nô tỳ đỡ người đứng dậy ăn cơm."
Nàng ấy đặt mâm xuống, cẩn thận đỡ Tiết Ý Nồng dậy, kê hai cái gối sau lưng, để nàng ngồi xuống, lại cẩn thận xê dịch chân của nàng.
Từ trong trí nhớ của nguyên thân, Tiết Ý Nồng biết đây là nha hoàn thiết thân của nàng gọi là Lạc Nhạn, lạc nhạn của trầm ngư lạc nhạn ("chim sa cá lặn). Lạc Nhạn trưởng thành cũng thuộc dạng khả ái, năm nay khoảng chừng mười bảy mười tám niên kỷ, nàng ấy ngồi xuống cầm chén cháo đút Tiết Ý Nồng ăn.
Tiết Ý Nồng sửng sốt, nhìn chiếc muỗng nàng ấy đưa đến, nàng không biết phải làm sao.
Lạc Nhạn ngây ngẩn cười cười, hỏi: "Sao vậy, té ngã xong liền ngớ ngẩn, ngay cả miệng cũng không biết mở? "
Tiết Ý Nồng xấu hổ khi bị trêu chọc, mặt đỏ bừng, ở hiện đại nàng chưa từng có loại phúc lợi này, nàng khẽ mở miệng, Lạc Nhạn đã sớm đưa cháo vào miệng nàng, nàng nhai kỹ rồi nuốt xuống, chiếc muỗng lại được đưa tới, lặp lại nhiều lần, một lúc sau, nàng no căng bụng.
Nàng nói: "Đủ rồi."
"No rồi sao?"
"Ăn no rồi."
Lạc Nhạn thu dọn chén bát, để Tiết Ý Nồng ngồi một lúc, nàng ấy dọn đồ đi trước, sau đó quay lại ở cùng nàng. Khi Lạc Nhạn quay về, trên tay nàng ấy có một giỏ đựng đồ may vá. Bọn họ thường ngày rảnh rỗi sẽ thêu thùa may vá, khi thì thêu một chiếc khăn tay, lúc thì may vá linh tinh, khi lại may một đôi hài, hay thêu một cái hà bao, hoặc cái lớn hơn là may một bộ y phục.
Tiết Ý Nồng nhìn rất nghiêm túc không chớp mắt, bởi vì ở thời hiện đại hiếm khi có cơ hội nhìn thấy những sản phẩm thủ công này, Lạc Nhạn cúi đầu xuống, nhưng vẫn phát hiện, nàng ấy mỉm cười nhìn nàng hỏi:
"Thế tử cũng có hứng thú làm nữ công sao?"
Tiết Ý Nồng lắc đầu, "Không, ta thấy ngươi thêu rất đẹp."
"Ngài muốn không? Nô tỳ sẽ thêu cho ngài."
Tiết Ý Nồng ngay lập tức nghĩ đến một chiếc hà bao phổ biến thời cổ đại, nhưng lại nghĩ đến ý nghĩa của chiếc hà bao, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, nàng không phải nam tử, cho dù bị bệnh nàng vẫn có thể phân biệt được mình là nam hay nữ, trên người không có dư một bộ phận nào, bây giờ mà kêu ai đó thêu cho mình, chắc chắn sẽ bị cười, nhưng cái này hàng hiếm a.
"Thêu khăn tay thì sao?"
"Ngài thích hình dáng như thế nào?"
"Còn có hình dáng nữa sao?"
Lạc Nhạn nhìn nàng như người ngoài hành tinh, sau đó vui vẻ nở nụ cười, "Ngài, ngài thật sự không biết gì sao. Nếu như..." Nếu như, nàng ấy không nói tiếp nữa, bên ngoài có người đi tới đi lui, nếu lỡ như bị nghe thấy, nàng ấy chẳng những không giữ được cái mạng nhỏ của mình, mà còn có thể liên lụy cả thế tử và vương phi.
Thân phận của vị thế tử này là một bí mật, Lạc Nhạn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiết Ý Nồng thấy nàng ấy nói nửa chừng rồi ngưng lại, có chút lo lắng mà nhìn chằm chằm, ý bảo nàng ấy nói tiếp.
Lạc Nhạc nói: "Không có chuyện gì, thêu con thỏ, ngài thích không?"
Con thỏ mềm mại dễ thương giống như tính tình của thế tử, lúc nóng nảy, cắn người rất là ác liệt. Lạc Nhạn cười thầm.
Tiết Ý Nồng bị cười mà không thể nào hiểu được. Nhưng kệ đi, không cần quan tâm. Đợi đến khi Lạc Nhạn hoàn thành, nàng sẽ có một sản phẩm thủ công. Nàng cảm thấy như vậy đã rất hạnh phúc, nhưng mà xem tình hình hiện tại, nàng không thể xuống đất ít nhất vài tháng.
Nàng ngẩn người dựa vào gối, cảm giác nhớ đến nguyên thân thân phận. Nàng là con thứ tư của Vương phi nương nương, trước nàng còn có ba tỷ tỷ và một song bào muội muội.
Ba tỷ tỷ đều đã lập gia đình.
Nghĩ đến tại sao nàng phải nữ phẫn nam trang, mà còn phải phẫn cả đời này. Một lời khó nói hết, Túc Tấn Vương là thân thúc của Hoàng đế đương triều, quyền cao chức trọng, bản lãnh đánh giặc là độc nhất vô nhị, chẳng qua vị vương gia này tư tưởng cổ hữu, thấm nhuần đạo lý: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Kiên trì đem tư tưởng trọng nam khinh nữ thực hiện đến cùng, không có chút nào hối hận thì thôi, hơn nữa còn vô cùng trông đợi có nhi tử.
Sau khi sinh hạ được ba nữ nhi, Túc Tấn Vương nổi lên ý định muốn lập thiếp. Cái gọi là tình sâu nghĩa nặng cũng không bằng việc có nhi tử nối dõi.
Khi đó ông đã ngoài tứ tuần, nỗi mong ngóng có nhi tử ngày một trầm trọng. Đồng thời ông cũng là tướng quân thiện chiến, luôn mong có nhi tử kế thừa địa vị của mình. Trong hoàn cảnh đó, dù có tình cảm sâu đậm với Vương phi, nhưng ông không còn chăm sóc như xưa, dần dần xa cách, kiên định lập thiếp.
Hạ phi là người thông minh bực nào, trong lòng lập tức nổi lên hồi chuông báo động, không để ý mình đã lớn tuổi, cứ thế mà lần nữa mang thai, lần này bất luận là nam hay nữ cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ là nam hài.
10 tháng trôi qua, bà sinh được đôi nữ nhi.
Lần này bà không chút do dự, cùng với nô tỳ thiếp thân Nhược Mạt đồng lòng tuyên bố sanh ra một đôi long phượng. Túc Tấn Vương vui mừng khôn xiết, ông không còn cố chấp nạp thiếp, hai người càng ân ái hơn trước.
Mặc dù Tiết Ý Nồng không phải là con mọn, nhưng lại là độc đinh sau khi đã có 3 nữ nhi, nên Túc Tấn Vương dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, vô cùng hi vọng nàng có thể kế thừa đại nghiệp, ông muốn đem hết bản lãnh dạy cho ái tử.
Lần này nghe tin ái tử của ông thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Túc Tấn Vương quyết tâm điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân và hậu quả của vụ việc, đem những người không làm tròn bổn phận tra hỏi gắt gao và trừng trị. Lần này quay lại, liền thấy Tiết Ý Nồng đang ngồi trên giường, cả người như không có tinh thần.
Ông ấy nói: "Sao con ngồi dậy rồi, không nghỉ ngơi cho khỏe?"
Tiết Ý Nồng nhìn nam tử mang theo khí chất quân nhân uy nghiêm độc nhất vô nhị đang bước vào cửa, sau vài lần suy nghĩ, nàng đã biết đây là ai, nàng vội nở một nụ cười nhẹ nói: "Phụ vương, ngài đã trở lại. "
Nhìn thấy vương gia vào cửa, Lạc Nhạn vội vàng đứng dậy vấn an.
Tiết Định Sơn nói với Lạc Nhạn: "Tại sao không hầu hạ thế tử cẩn thận, làm cho hắn mệt mỏi như vậy, có biết hắn đang bị trọng thương không? Tốt nhất là nên nghỉ ngơi biết không? "
Lạc Nhạn choáng váng rõ ràng là nàng ấy rất sợ Tiết Định Sơn.
Tiết Ý Nồng nói thay nàng ấy: "Phụ vương, ngài đừng trách nàng ấy. Do nhi thần muốn ngồi một lát dù sao cũng đã ngủ liên tục mấy ngày liền, cả người cũng lười biếng. Nhi thần mới ăn xong, ngồi một chút cho thức ăn được tiêu hóa mới tốt cho thân thể."
Nghe ái tử nói, Tiết Định Sơn cười nói: "Con không sao là tốt rồi. Sao lần này đi săn lại bất cẩn như vậy? Lần sau không cho con hành động đơn độc như vậy nữa, khi ra ngoài phải dẫn theo tùy tùng."
Tiết Ý Nồng trả lời qua loa cho có: "Dạ."
Tiết Định Sơn cũng không ở trong phòng quá lâu, chỉ hàn huyên vài câu, chủ yếu hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tiết Ý Nồng, hỏi xong thì liền đi ra ngoài. Tiết Ý Nồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn Lạc Nhạc thêu thùa, tay Lạc Nhạn thật khéo, chẳng mấy chốc đã phát họa được hình dạng con vật.
Hả? là một con thỏ ngây thơ nha.