DỊCH: MIN…
Nửa cuối tháng một là vào kỳ thi của các trường đại học, khoảng thời gian đó Thịnh Tiện rất bận rộn, hằng ngày không phải là soạn bài thì chính là chuẩn bị đề thi, văn phòng luật mà anh hợp tác cùng hai người bạn khác cũng chẳng bước sang đó lấy một bước.
So với anh, thì dạo gần đây Lục Kinh Yến khá rảnh rỗi.
Bên kia Thịnh Tiện không dứt được người ra, Lục Kinh Yến với anh chỉ có thể trò chuyện trên wechat.
Đại đa số tình hình là cô gửi mấy tin nhắn qua, cách một khoảng thời gian rất lâu anh mới trả lời lại một tin.
Có những lúc tin nhắn đó chỉ là một chuối dấu chấm lửng.
Cũng chẳng trách Thịnh Tiện qua loa hời hợt, quan trọng vẫn là có lúc những vấn đề mà Lục Kinh Yến gửi qua anh không tiếp nổi.
Không phải là “anh ơi, bà dì của em đi rồi, hẹn nhau không?” thì chính là “anh ơi, đồ lót em để ở nhà anh, anh có bảo quản nó tốt không đấy?”
Thi thoảng cũng sẽ có lúc gửi tin nhắn bình thường tới, nhưng trò chuyện thêm hai câu, phát hiện không lệch đi đằng nào được.
Có lúc Lục Kinh Yến ngả ngớn quá đáng rồi, Thịnh Tiện không thèm để ý đến cô cả một ngày.
Ví dụ như có một lần, sáng sớm Thịnh Tiện mới ngủ dậy, thấy cô gửi tin nhắn “anh ơi, chào buổi sáng” tới, anh ngẩn người một lát, sau đó bật cười một tiếng, một tay cầm điện thoại trả lời cô “chào buổi sáng”.
Lục Kinh Yến: “Anh thức rồi hả?”
Thịnh Tiện không vội vàng xuống giường, hỏi cô một câu: “Ăn sáng chưa?”
Lục Kinh Yến: “Đang ăn nè, anh thì sao?”
Thịnh Tiện: “Lát nữa.”
Lục Kinh Yến: “Anh ơi, anh không phải lát nữa, là trì hoãn một lát.”
Thịnh Tiện: “Hử?”
Lục Kinh Yến: “Buổi sáng đàn ông các anh thức giấc, chẳng phải là đều nằm trên giường trì hoãn một chút sao, nếu không thì cứ thế dựng lên mà ra khỏi nhà à?”
Đầu óc cô gái này đúng là không nghiêm chỉnh được quá ba giây.
Thịnh Tiện ném phịch điện thoại xuống.
Cũng chẳng biết là bị cô nói tới hay gì, mà ngày hôm đó thời gian anh ì trên giường lâu hơn mọi ngày nhiều rồi mới ngồi dậy.
Cô gái thấy anh lâu không trả lời tin nhắn, có lẽ cũng tự biết bản thân mình quá trớn rồi, cả ngày hôm đó hết làm nũng lại tỏ vẻ dễ thương.
Mãi cho đến tối, về đến nhà, tắm xong, Thịnh Tiện nằm trên giường, mới hạ mình nhắn cho cô một chàng dấu chấm lửng.
Lục Kinh Yến nhanh chóng trả lời: “Anh ơi, muộn thế này rồi, anh tắm xong chưa ạ?”
Anh vừa nghĩ ngày nào cô cũng không có việc gì làm sao, mỗi khi anh gửi tin nhắn tới cô luôn có thể trả lời trong chớp nhoáng, một bên thì bấm màn hình trả lời: “Ừ.”
Lục Kinh Yến: “Tắm bao lâu ạ?”
Thịnh Tiện: “Không đến mười phút.”
Lục Kinh Yến: “Thế thì cũng nhanh đấy, em tắm ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ.”
Lục Kinh Yến: “Anh ơi, em có một vấn đề.”
Thịnh Tiện: “Em nói đi.”
Lục Kinh Yến: “Anh tắm mất mười phút, em tắm mất nửa tiếng, nếu chúng ta cùng nhau tắm thì mất bao nhiêu lâu ạ?”
Đúng như dự đoán, sau khi Lục Kinh Yến gửi tin nhắn này đi, cô có làm nũng thế nào, cũng không nhận được một dấu chấm lửng của giáo sư Thịnh nữa.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, chớp mắt đã tới cuối tháng.
Ngày 27 này, cơ bản các trường đại học đề nghỉ hết rồi, cách đêm trừ tịch chỉ còn nửa tháng.
Không bận rộn thì không bận, những lúc đi làm, cứ cách một quãng thời gian thư ký vẫn sẽ chạy tới văn phòng tìm Lục Kinh Yến ký duyệt văn kiện.
Trần Khải chưa ngủ dậy, Tống Nhàn đang bận làm báo cáo cuối năm, Thịnh Tiện vẫn đang kiềm nén không hèm trả lời cô lấy một dấu chấm lửng, giờ Lục Kinh Yến muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng có.
Bình thường chớp mắt đã hết một ngày mà hôm nay lại chậm đến lạ.
Lục Kinh Yến làm biếng xem phim điện ảnh một lát, quả thực cảm thấy nhạt nhẽo, cô ra ngoài lượn một vòng.
Người trong công ty đang ngồi tại vị trí làm việc của mình bận rộn, mọi người nhìn thấy cô, gọi tiếng sếp Lục, cũng chẳng có tiếp theo nữa, cô lượn đến cuối cùng thì tới phòng trà nước.
Cái anh Dương thường xuyên tới công ty ăn chực nằm chờ ở phòng trà nước cũng có mặt.
Lục Kinh Yến cảm thấy hôm nay mình rảnh rỗi đến mức đau cả trứng luôn, cô lại tốt bụng trò chuyện với bạn trai cũ đã bị mình hủy kết bạn này một lúc: “Anh buông tay đi, trời đất này đâu đâu chẳng có cỏ thơm, hà cớ gì phải yêu thầm một bông hoa như tôi chứ.”
“Thật đó, anh xem tôi đối xử với anh chẳng tốt chút nào, ngày nào anh cũng tới công ty tìm tôi, lần nào cũng mang theo quà tặng tôi, mà tôi chẳng để ý tới anh lần nào cũng coi như xong, đằng này còn chê anh tới công ty tôi ăn chực đòi anh tiền.”
Khi quay lại văn phòng, Lục Kinh Yến cảm thấy thế giới này tĩnh lặng đến phát điên.
Cô chán nản nằm bò trên bàn làm việc, lơ đễnh móc bàn phím chơi.
Trước kia cũng đâu phải chưa từng nhàn rỗi như vậy, cô cũng không nhàm chán thế này kia mà.
Lục Kinh Yến thầm nghĩ, hay là đi dạo phố nhỉ, đến lúc thực sự quyết định đi rồi, cô lại chẳng có hứng thú gì mà dạo phố.
Lục Kinh Yến dán sát mặt lên bàn, nhìn mặt trời sắp xuống núi bên ngoài khung cửa, cô chớp mắt, sau đó chẳng biết thế nào, cô nhìn chằm chằm áng mây màu đồng nơi chân trời, nghĩ tới Thịnh Tiện.
Cô ngẩn người.
Một lúc sau mới chậm chạp há miệng.
Không phải cô rảnh rỗi phát điên, cũng không phải nhàm chán quá mức, mà là cô nhớ anh rồi.
Cái hồi mà cô mới quen biết anh, lần nào gặp anh cũng nói cô nhớ anh.
Thế nhưng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi thôi, không giống như nỗi nhớ nhung của cô ngày hôm nay.
Cô rất nhớ anh.
Là loại nhớ nhung lan tỏa từ tận đáy lòng.
Lục Kinh Yến sống đến hai mươi sáu năm cuộc đời, lần đầu tiên cô biết được, nhớ nhung một người là tâm trạng như thế nào.
…
Lục Kinh Yến gọi điện cho Thịnh Tiện vào tám giờ tối.
Điện thoại vang lên mấy hồi, cũng chẳng có ai nhận máy, ngay trong lúc cô định bấm tắt, thì điện thoại được nối máy.
“A lô?”
Là giọng nam xa lạ, giọng nói tràn đầy sức sống.
Lục Kinh Yến ngẩn ra, cô còn tưởng là gọi nhầm số, lấy điện thoại ra trước mặt nhìn cô cái, chắc chắn là số của Thịnh Tiện, lúc này cô mới giơ điện thoại lại lên bên tai.
Giọng nam kia lại mở miệng: “Tìm A Thịnh hả?”
A Thịnh.
Danh xưng thân thiết đến vậy.
Còn không phải là Trần Khải.
Bỗng nhiên Lục Kinh Yến có cảm giác cô cách vòng sinh hoạt của Thịnh Tiện rất xa.
Từ đầu tới cuối đầu bên kia không có người lên tiếng, mất kiên nhẫn cao giọng lên: “Này! Này, này! A lô! Cá nhỏ!”
Lục Kinh Yến: “???”
Cá nhỏ?
Thịnh Tiện đặt ghi chú cho cô là cá nhỏ sao?
Lục Kinh Yến đơ mặt, trước khi người ở đầu bên kia sắp bùng nổ vì không có người tiếp lời, cô mở miệng hỏi: “Anh là ai?”
“Ối đệt? Là phụ nữ này?”
Lục Kinh Yến: “...”
“Sợi tóc?”
Lục Kinh Yến: “….”
Người ở đầu bên kia chỉ sợ là một gã thần kinh thôi.
Lục Kinh Yến trợn ngược mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Sao anh lại cầm điện thoại của Thịnh Tiện? Anh có quan hệ gì với Thịnh Tiện hả?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm...”
“Vậy anh đừng nói nữa.” Lục Kinh Yến cắt ngang giọng nói bên kia điện thoại, sau đó ngay lúc bên kia ngẩn người, cô lại nói: “Đưa điện thoại cho Thịnh Tiện, bảo anh ấy nghe máy.”
“Hiện giờ cậu ấy không nghe được đâu.” Trang Thần bên kia bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nghẹn mấy chữ chút nữa cô gọi lại sau vào trong: “Bây giờ cô có tiện không? Nếu tiện thì có thể đưa một lọ thuốc giải rượu qua đây không?”
“Thịnh Tiện uống rượu à?”
Bên kia không đi vào trọng tâm: “Nhà hàng BJ, phòng riêng số 2001.” Sau đó cúp điện thoại luôn.
Lục Kinh Yến trợn mắt nhìn điện thoại, nghe thấy một tràng tút tút, cô đứng một lúc, rồi gọi một tiếng: “Dì Tôn.”
“Cô Lục sao thế ạ?” Dì Tôn đeo tạp dề, chạy ra khỏi phòng bếp.
Lục Kinh Yến hỏi: “Trong nhà có thuốc giải rượu không.”
“Có, tôi đi lấy cho cô ngay đây.” Dì Tôn xoa tay, đi bới tìm hòm thuốc.
Lục Kinh Yến ừ một tiếng rồi lên lầu. Cô mặc bừa lấy một bộ quần áo, đang định đi xuống dưới lầu, thì nghĩ đến người đàn ông nghe máy thay Thịnh Tiện, cô lại quay ngược lên, dặm lớp trang điểm.
Nửa tiếng sau, Lục Kinh Yến xuống xe.
Cô cầm điện thoại gọi vào số của Thịnh Tiện, không có người nghe máy, chỉ đành đi lên cầu thang lên tầng hai.
Đi đến trước cửa phòng riêng 2001, Lục Kinh Yến lịch sự gõ cửa.
Chẳng biết bên trong có phải ồn quá hay không, mà không nghe thấy tiếng cô gõ cửa, cô mất kiên nhẫn gõ thêm vài tiếng, thấy vẫn không có người ra mở cửa, chỉ đành đẩy cửa ra: “Xin lỗ….”
Lục Kinh Yến chưa nói hết câu, nhìn thấy trong phòng toàn là những gương mặt nam nữ xa lạ, ngu người luôn.