DỊCH: MIN
Bọn họ rời khỏi phạm vi máy giám sát có thể nhìn thấy vậy nên Lục Kinh Yến không rõ tiếp theo như thế nào.
Miệng Thịnh Tiện nói về nhanh thôi, kết quả là nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà anh vẫn chưa về đến nhà.
Cô vốn còn muốn đợi Thịnh Tiện quay về để cùng ăn cơm, hiện giờ không chỉ mất khẩu vị, mà trong lòng bắt đầu trở nên lo lắng.
Khí thế của người phụ nữ kia rất hung hăng, vừa nhìn là biết tới gây sự rồi.
Khu chung cư này của Thịnh Tiện có tính riêng tư rất cao, trừ bỏ bãi đậu xe dùng chung ra, chủ nhà đi thang máy chỉ có thể đến được tầng mà mình ở.
Hai người đi vào thang máy không quay về nhà, vậy chắc chắn là xuống bãi đậu xe ngầm.
Cô có cần xuống đó xem thử không?
Lục Kinh Yến đắn đo một hồi, vẫn quay về phòng ngủ thay quần áo, cầm điện thoại rồi xuống dưới lầu.
Bãi đậu xe ngầm vô cùng tĩnh lặng, không có người cũng chẳng có chút âm thanh nào.
Lục Kinh Yến thò đầu ra, cô nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy Thịnh Tiện ở bên trong cùng bãi đậu xe.
Chỉ có một mình anh.
Người phụ nữ giết tới cửa kia không còn ở đó nữa.
Anh dựa lưng lên vách tường, đầu gục xuống dưới, chẳng rõ là đang suy nghĩ gì.
Tuy cách một khoảng rất ra, cô không nhìn rõ được nét mặt của anh, nhưng cô có thể cảm giác được hơi thở toát ra khỏi cơ thể anh, không phỉa là lạnh lùng xa cách như thường ngày nữa mà là sa sút, chán nản.
Trong ấn tượng của Lục Kinh Yến, Thịnh Tiện là một người có thể che giấu cảm xúc của mình tới mức không lọt một giọt nước, con người lạnh lùng một chút nhưng biểu hiện trực tiếp vẫn là kiệm lời.
Đây là lần đầu tiên Lục Kinh Yến trông thấy bộ dạng này của Thịnh Tiện.
Hơi thở cả người trở nên kiềm nén, trông cực kì mất kiên nhẫn, thậm chí còn mang theo cảm giác chán đời.
Nhất thời Lục Kinh Yến không dám sáp lại.
Cô đứng đó tầm mười giây, rồi lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thịnh Tiện.
Lục Kinh Yến: “Anh ở đâu đó?”
Bên kia Thịnh Tiện mãi lâu sau mới lôi điện thoại ra khỏi túi quần.
Dường như anh bị hỏi khó, mãi nửa ngày, mới gõ lên bàn phím mấy cái.
Lục Kinh Yến thấy điện thoại của mình rung lên hai cái.
Thịnh Tiện: “Ở siêu thị.”
Thịnh Tiện: “Mua chút trái cây.”
Lục Kinh Yến không hề vạch trần lời nói dối của Thịnh Tiện, cô ấn điện thoại hỏi: “Siêu thị gần nhà sao ạ?”
Thịnh Tiện: “Ừ.”
Lục Kinh Yến: “Vậy em đi tìm anh nhé, vừa lúc em cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
Thịnh Tiện không ngăn cản cô: “Đến rồi thì gọi điện cho tôi.”
Lục Kinh Yến: “Vâng ạ.”
Thịnh Tiện không trả lời tin nhắn của cô nữa, anh nhét điện thoại vào trong túi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thực ra khi nhìn thấy bà Trần, thì anh đã biết được mục đích tới đây của bà ta, chỉ là anh không ngờ bà ta lại trực tiếp như vậy.
“Thịnh Tiện, tại sao mày lại đánh Nhứ Nhứ?”
“Thằng bé là em trai mày, có anh trai nào mà lại như mày không?”
“Tao nói cho mày biết, Nhứ Nhứ không có việc gì còn đỡ, nếu như nó có mệnh hề gì, Thịnh Tiện, tao sẽ không tha cho mày đâu, mày khiến người ta căm ghét hệt như bố mày, khi đó tao không nên sinh ra mày, tao không nên nghe lời ông ngoại mày, tao nên tới viện bỏ mày đi.”
Đã lâu lắm rồi anh chưa gặp bà Trần, lâu tới mức anh không nhớ nổi ba hay bốn năm rồi nữa.
Trong khoảng thời gian này, thi thoảng bà Trần sẽ nhớ ra bà ta còn có một thằng con trai, gửi tin nhắn cho anh, nói là hôm nào sẽ ăn bữa cơm.
Sau đó thì cái hôm nào đó, mãi vẫn chưa quyết định được là ngày nào.
Hôm đó anh tới club kia là bởi vì anh muốn biết mấy năm nay bà Trần có sống tốt không.
Anh cho rằng khi bà Trần nhìn thấy anh, tốt xấu gì cũng hỏi han anh lấy câu rồi mới hỏi tội.
Thịnh Tiện cảm giác như cổ họng mình hệt như bị một bàn tay bóp chặt lấy, khiến anh không thở nổi.
Điện thoại trong túi lại rung lên, anh lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn của Lục Kinh Yến: “Em ra khỏi nhà rồi đó.”
Thịnh Tiện ừ một câu, rồi đứng thẳng người đi về phía chỗ đậu xe.
Lục Kinh Yến đợi Thịnh Tiện lái xe đi, mới quay về tầng một.
Vì để cho Thịnh Tiện có đủ thời gian chuẩn bị, cô chọn cách đi bộ tới siêu thị.
Giữa trưa, người trong siêu thị không nhiều.
Lục Kinh Yến đi vào không bao xa thì nhìn thấy Thịnh Tiện.
Người đàn ông cao ráo chân dài, đẩy một chiếc xe, đương đứng trong khu đồ tươi chọn táo.
Tươi ngon chọn tươi ngon…..
Lục Kinh Yến thu lại tiếng gọi Thịnh Tiện bên miệng, cô đứng phía sau anh bắt đầu lặng lẽ ngắm nhìn.
Đừng nói, giáo sư Thịnh gạt bỏ đi cảm xúc tiêu cực vừa rồi, đứng trước đống rau củ quả, khung cảnh đó trông rất đẹp đẽ.
Hơi thở bình dị độc đáo riêng biệt.
Khiến người ta vô cớ cảm thấy ấm áp.
Đây là lần đầu tiên cô kiên nhẫn ngắm nhìn người ta đi siêu thị.
Thậm chí là rất là ghiền.
Lục Kinh Yến duy trì một khoảng cách đi theo sau Thịnh Tiện.
Khi Thịnh Tiện đi qua khu đồ ăn vặt, có một đứa trẻ tóm lấy ống quần anh: “Chú ơi.”
Thịnh Tiện ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống bên chân mình.
Một bé gái mập mạp, ngửa đầu chỉ lên hàng sô cô la: “Chú ơi, cháu muốn cái đó.”
Thịnh Tiện nhìn theo: “Cái này hả?”
Cô bé gật đầu.
Thịnh Tiện rút một hộp sô cô la đưa cho bé gái.
Bé gái đó ôm lấy hộp sô cô la vào trong lòng, mỉm cười rạng rỡ với Thịnh Tiện, còn giơ hai cánh tay béo múp lên bắn tim: “Cảm ơn chú ạ.”
Thịnh Tiện khom người, khẽ xoa đầu cô bé: “Đi tìm mẹ đi.”
Cô bé dạ vâng hai tiếng, ôm lấy chiếc hộp to gấp đôi mặt mình rồi chạy về phía trước.
Thịnh Tiện đưa mắt nhìn cô bé chạy tới bên mẹ mình, mới đẩy xe đi về phía trước, kết quả anh chưa đi được hai bước, quần áo lại bị người ta giật nhẹ một cái.
Lần này không phải gấu gần, mà là túi áo khoác.
Thịnh Tiện cúi đầu, nhìn túi áo khoác của mình đang mở ra.
Một ngón tay thon thả trắng ngần nhét vào trong, kéo về phía sau.
Ngón tay đó rất quen mắt.
Anh khựng lại hai giây, đưa mắt nhìn theo cổ tay, rồi nhìn lên dừng trên gương mặt của Lục Kinh Yến.
“Anh ơi.” Lục Kinh Yến học theo bé gái vừa rồi, giơ tay chỉ lên giá kẹo sữa: “Em muốn cái kia.”
Thịnh Tiện liếc nhìn nơi mà cô chỉ.
Ngay ở bên tay cô, gần đến mức ngón tay cô sắp chạm vào túi kẹo sữa rồi.
Thịnh Tiện cụp mắt lại: “Tự lấy đi.”
“Anh lấy giúp em.” Lục Kinh Yến keo lấy túi áo khoác của Thịnh Tiện, khẽ đung đưa hai cái: “Em không với tới.”
Thịnh Tiện cạn lời nhìn Lục Kinh Yến chỉ cần giơ tay lên là có thể với tới đỉnh giá hàng: “Vậy thì đừng lấy nữa.”
Lục Kinh Yến trợn mắt lên, khó tin nhìn Thịnh Tiện hai giâu, cô nhấc chân lên đạp một phát vào xe đẩy: “Anh lấy cho cô bé kia, tại sao lại không thể lấy cho em?”
“Em cũng biết, đó là cô bé.” Thịnh Tiện túm chặt lấy chiếc xe đẩy suýt bị cô đá bay, vẻ mặt như muốn đi khỏi.
“Ai mà không từng là bé gái chứ?” Lục Kinh Yến tóm lấy quần áo của Thịnh Tiện không cho anh đi: “Em cũng là cô bé, không tin thì anh nhìn đi...”
Nói xong, Lục Kinh Yến ngồi xổm xuống dưới đất, ngửa đầu lên đáng thương nhìn Thịnh Tiện: “Người ta mới ba tuổi thôi.”
“Người ta vẫn là em bé đó, em bé….”
Thịnh Tiện cúi đầu nhìn chằm chằm vào học sinh tiểu học đang tỏ ra đáng yêu ăn vạ kia hai giây, không nhịn được “phụt” cười ra tiếng.