DỊCH: MINLần nữa thức giấc, đã là ba giờ chiều rồi.
Giấc ngủ này của Lục Kinh Yến rất ngon, đây là giấc ngủ có chất lượng tốt nhất của cô trong mấy năm gần đây.
Rèm cửa dày dặn chặn kín ánh sáng bên ngoài, chẳng khác gì so với tối hôm qua, Lục Kinh Yến đạp chăn ra rồi vươn vai một cái, cô đang suy nghĩ có nên ngủ thêm một chút không, thì điện thoại cô đặt dưới gối đầu vang lên.
Là điện thoại Tống Nhàn gọi tới.
Lục Kinh Yến ngáp một cái bấm nghe.
“Lục đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng nhận máy rồi, nếu mà cuộc điện thoại này không gọi được nữa, tớ còn định giết đến nhà cậu luôn đấy.”
Lục Kinh Yến gạt đi giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt: “Có chuyện gì à?”
“Có chuyện gì à?” Tống Nhàn bùng nổ trong phút chốc: “Lục đại tiểu thư, cậu nói xem? Không biết là ai hai hôm trước còn điên cuồng hẹn tớ cuối tuần đi dạo phố cùng cô ấy, không biết là ai hai hôm trước cứ liên tục gửi tin nhắn quấn lấy bảo tớ chọn xem buổi trưa hôm đi dạo phố ăn món gì.”
“...”
Lục Kinh Yến im lặng ba giây, cô không hề muốn thừa nhận người trong miệng Tống Nhàn nói chính là mình: “Tớ có thể không nói được không.”
Tống Nhàn chẳng hề khách sáo cười khẩy một cái.
Lục Kinh Yến đưa ngón tay lên sờ mũi, giọng nói mang theo chút lấy lòng: “Chị Nhàn ơi.”
Tống Nhàn không nói chuyện.
Lục Kinh Yến: “Chị Nhàn ơi, tối qua tớ mất ngủ rồi.”
“Cậu lại gặp ác mộng hả?”
Trước kia có lần Tống Nhàn và Lục Kinh Yến ra ngoài chơi cùng nhau, buổi tối từng ngủ chung với nhau, có mấy lần Tống Nhàn thức dậy đi vệ sinh, thì thấy Lục Kinh Yến vẫn đang thức.
Cô ấy vốn tưởng rằng thời gian ngủ của Lục Kinh Yến ngắn ngủi, mãi cho đên sau này, cô một lần nửa đêm cô ấy thức dậy thì thấy một mình Lục Kinh Yến ngồi trước cửa sổ sát đất của khách sạn, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, cô ấy mới nhận ra rằng, mấy lần trước kia cô thấy Lục Kinh Yến còn tỉnh, không phải là giấc ngủ ngắn ngủi, mà là cả đêm không ngủ.
Buổi tối đó, cô ấy gọi Lục Kinh Yến mấy tiếng, cô đều không phản ứng, cô ấy vén chăn ra xuống giường đi tới trước mặt cô, lúc này mới phát hiện hai mắt cô đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, ngón tay còn hơi run rẩy.
Cô ấy ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay khẽ chạm lên bả vai cô, lúc này cô mới từ từ ngoảnh sang nhìn Tống Nhàn.
Khi ấy, Tống Nhàn mới biết được, Lục đại tiểu từ mà cô quen biết nhìn thì rực rỡ lấp lánh, người người đều hâm mộ, thì ra chẳng hề hạnh phúc vui vẻ như người ngoài nhìn thấy.
“Cậu gặp ác mộng sao không gọi cho tớ? Tớ từng nói với cậu rồi, buổi tối mà mất ngủ thì có thể gọi tới máy bàn nhà tớ mà.”
Thấy Tống Nhàn bên kia bắt đầu nói chuyện. Lục Kinh Yến vội vàng mở miệng: “Lần này không phải là ác mộng.”
Tống Nhàn thở phào một hơi: “Vậy thì là gì?”
Tống Nhàn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi thì trái tìm của Lục Kinh Yến đã bắt đầu lo lắng: “Tớ thấy tớ không giải quyết nổi anh họ của Trần Khải đâu.”
“Tại sao?”
Lục Kinh Yến dùng giọng chết không có gì tiếc nuối kể cho Tống Nhàn nghe chuyện tối qua đi uốn rượu với Thịnh Tiện đụng độ với hai người bạn trai cũ: “Đấy còn chưa phải thảm nhất đâu, thảm nhất chính là sau đó tớ kể cho anh ấy biết tình huống của đám bạn trai cũ kia, không cẩn thận lộ ra không phải tớ chân đạp hai thuyền, mà là chân đạp ba thuyền.”
Tống Nhàn không nhịn nổi phụt cười ra tiếng.
Lục Kinh Yến lập tức ngậm mồm.
Tống Nhàn cảm giác được cô đại tiểu thư này không vui, vội vàng thu lại nụ cười: “Đây là chuyện tốt mà, để anh ta biết được chị Yến của chúng ta rốt cuộc được chào đón cỡ nào, để cho anh ta có chút áp lực.”
“Cậu chắc chắn là áp lực mà không phải là lực cản chứ?”
“Từ khi nào mà cậu đã trở nên mất tự tin đến thế này hả? Đừng quên rằng, cậu chính là Lục Kinh Yến tiếng tăm lừng lẫy, bất cứ người đàn ông nào cũng đều nên quỳ dưới chân của cậu.”
Nếu đổi lại là trước kia thì Lục Kinh Yến cũng nghĩ vậy, thế nhưng đụng phải Thịnh Tiện, cô không biết cớ vì sao mà lại mất đi tự tin: “Nhưng mà tớ cảm thấy, sau buổi tối hôm qua thì tớ hết hi vọng rồi.”
“Là thứ gì khiến cậu sinh ra ảo giác này? Lẽ nào….”
Bỗng Tống Nhàn khựng lại.
Chẳng hiểu sao Lục Kinh Yến cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Cô cảm thấy những lời mà Tống Nhàn sắp nói đây, sẽ là đáp án mà cô cần tìm.
Thực ra tối qua cô đã lờ mờ tìm được nguyên nhân, chỉ là không chắc chắn cho lắm.
Lục Kinh Yến nắm chặt điện thoại, trái tim đều nhảy lên.
Cô nín thở mấy giây, cuối cùng cũng đợi được giọng nói của Tống Nhàn.
“….Anh họ của Trần Khải nhìn trúng bạn trai cũ của cậu rồi?”