DỊCH: MINLục Kinh Yến: “...”
Đây không nghi ngờ gì chính là tu la tràng quy mô lớn, xấu hổ tới nỗi khiến cô muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Cô liều chết giãy giụa muốn vớt vát lại đôi chút, nhưng cô phát hiện, tối nay lật thuyền trong mương triệt để rồi, căn bản không có cách nào vớt nổi.
Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện, cô há miệng, thực tình là không biết nên nói gì, chỉ có thể ngậm mồm.
Thịnh Tiện buông điện thoại ra, lười biếng dựa lên ghế, anh nhìn học sinh tiểu học hiếm khi bị nghẹn không nói ra lời như thế này, nhướng mày lên đùa giỡn: “Không ngờ cá nhỏ của chúng ta lại biết chơi thế này đấy.”
Bàn tay của Lục Kinh Yến run lên, suýt thì trượt từ trên sô pha xuống.
Cảm giác chột dạ kia càng trở nên mãnh liệt, khiến cho cả người cô đột nhiên trở nên khẩn trương hơn.
Đúng là lạ lùng thật, đó đều là chuyện của quá khứ rồi, gì mà làm như thể cô vụng trộm đi thuê phòng với người khác bị anh bắt gian tại giường vậy.
Lục Kinh Yến thấy bản thân mình không thể cứ im lặng như thế này mãi được, cô cần thiết phải thanh minh đôi câu cho mình.
Trong mấy giây suy nghĩ ngắn ngủi, Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên, nghiêm tục nhìn Thịnh Tiện: “Anh cuồng xử nữ hả?”
Suýt nữa thì Thịnh Tiện sặc ngụm rượu vừa mới uống xong.
Anh ngơ ra hai giây, bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng.
Sao câu gì mà cô gái này cũng dám nói ra ngoài thế.
Gan to bằng trời.
“Em còn tưởng anh chỉ cứng nhắc một chút thôi, không ngờ không phải cứng nhắc mà anh là cổ lỗ sĩ.” Lục Kinh Yến lạnh lùng nói: “Đã là thời nào rồi, anh vẫn còn để ý đến những thứ này, cũng thiệt cho anh là giáo sư đại học, tư tưởng phong kiến hủ bại đến mức này.”
Thịnh Tiện: “...”
Anh phát hiện học sinh tiểu học này đúng là biết bật ngược lại, anh cũng chưa nói cái gì, sao đã dí cho anh một cái tội to thế này chứ.
“Anh có biết loại hành vi này của anh giống cái gì không? Giống như sau đêm tân hôn đến ngày thứ hai thức dậy không tìm thấy vết máu trên giường, sau đó nghi ngơ vợ mình không còn trinh nữa, lên mạng ẩn danh đăng topic, nói có khả năng vợ mình không phải là trinh nữ, tôi rất buồn, có phải tôi nên ly hôn với cô ấy không?”
Thịnh Tiện chậm chạp thở ra một hơi, mặt anh lạnh tanh nhìn cô, nặng nề nói: “Trước tiên, tôi chưa nói với em tôi là người cuồng xử nữ.”
“Thứ hai,” Thịnh Tiện khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô một lúc: “Tôi sẽ không để bụng đến quá khứ của vợ mình, tôi chỉ để ý đến vợ tôi của hiện tại và tương lai.”
Bỗng Lục Kinh Yến hoảng thần.
Thực ra là cô bị anh nói tới mức nóng nảy, muốn vớt vát chút tự trọng cho mình, nhưng cô không ngờ anh lại trả lời nghiêm túc đến thế.
Hơn nữa, nhất là khi anh nói mấy câu phía sau, ánh mắt nhìn cô cứ lạ lùng, khiến cô luôn cảm giác chỗ nào có vấn đề.
Nhất là anh còn một câu vợ tôi hai câu vợ tôi, khiến cho trái tim cô chẳng hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Lục Kinh Yến chậm chạp nuốt một ngụm nước miếng, hai tay chống lên bàn từ từ đứng lên: “Em đi vệ sinh cái đã.”
Không đợi Thịnh Tiện tiếp lời, cô đã đứng thẳng dậy xông vào phía nhà vệ sinh.
Lục Kinh Yến, mày bị sao thế?
Người ta nói là vợ tôi, có phải là mày đâu, mày ở đây kích động làm quái gì.
Từ khi nào, mày lại nhập tâm đến thế hả.
Lục Kinh Yến ở trong phòng vệ sinh một lúc, mãi cho đễn khi cảm xúc của cô bình ổn, mới mới ra khỏi vách ngăn, cô đứng trước bồn rửa tay chậm rãi rửa, sau đó quay về trước mặt Thịnh Tiện.
Bầu không khí vừa xấu hổ vừa kỳ quái ban nãy đã tan biến sạch sẽ trong lúc cô rời khỏi rồi.
Thịnh Tiện thấy cô quay về, rồi nhìn ly rượu trống không của cô trước mặt: “Còn uống nữa không?”
Thời gian còn sớm, Lục Kinh Yến không vội về: “Thêm một ly nữa.”
Thịnh Tiện nghe theo cô, gọi nhân viên phục vụ tới.
Tửu lượng của Lục Kinh Yến khá tốt, cô thuộc vào loại càng uống càng tỉnh.
Cô tưởng rằng chuyện lật thuyền vì hai bạn trai cũ kia đã trôi qua rồi, không ngờ trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác bất an không nói thành lời.
Hơn nữa khi não bộ càng ngày càng tỉnh táo, cảm giác bất an đó càng trở nên mãnh liệt.
Cô quanh quẩn trong đám trai đểu bao nhiêu năm nay, chưa từng để ý cách nhìn của người khác dành cho mình.
Cô cũng biết nhận xét về cô có bao nhiêu xấu xa, là một người phụ nữ rất lăng nhăng, cậy trong nhà có tiền, thay bạn trai như thay quần áo.
Nhưng cô lại không muốn Thịnh Tiện cảm thấy cô như vậy.
Ban đầu, anh giống hệt như đám cặn bã trong điện thoại của cô, chính là một đối tượng săn mồi của cô, chẳng biết từ khi nào, đã bắt đầu chậm rãi thay đổi rồi.
Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, hiện giờ gặp rồi, cô không biết phải xử lý ra sao.
Cô thấy phiền não đập mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên bạch một tiếng.
Thịnh Tiện ngẩng đầu nhìn sang: “Sao thế?”
Lục Kinh Yến đón lấy ánh mắt của anh, há miệng ra.
Cô không phải là kiểu người có thể giấu được chuyện, nếu như không nói rõ chuyện này thì mấy ngày tiếp theo, cô đều phải chạy quanh phần bất an này mất.
Lục KinhYến dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”
Thịnh Tiện rút một tờ khăn giấy, lau sạch chất lỏng vừa rồi bị cô làm sánh ra: “Ừ.”
Lục Kinh Yến mím môi: “Nhưng em không biết nên nói với anh thế nào.”
Thịnh Tiện: “...”
Thịnh Tiện thấy học sinh tiểu học không nói chuyện, hệt như bị làm khó vậy, anh im lặng hai giây: “Hay là, em nói thẳng luôn?”
Lục Kinh Yến: “Anh chắc chắn?”
Thịnh Tiện: “….”
Đột nhiên Thịnh Tiện lại trở nên không chắc chắn cho lắm.
Lúc này đã tới gần nửa đêm, người trong quán bar còn đông hơn ban nãy nhiều.
Thịnh Tiện nhìn quanh một vòng, càng không chắc chắn nữa.
Anh nghĩ ngợi, vì để đảm bảo: “Hay là, em gửi tin nhắn wechat.”
Lục Kinh Yến thấy đề nghị này của anh không tồi, gật đầu, cầm điện thoại lên.
Không tới nửa phút, màn hình điện thoại Thịnh Tiện đặt trên bàn sang lên.
Lục Kinh Yến: “Cho dù anh cuồng xử nữ cũng không vấn đề gì đâu.”