Lục Kinh Yến ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện đón lấy ánh nhìn của cô, anh nói tiếp: “Ngủ ngon nhé, A Yến.”
Lục Kinh Yến không tự chủ đưa mắt về phía khác, làm ra vẻ bình tĩnh trả lời một câu: “Ngủ ngon.”
Cô nói xong, chẳng buồn nhìn Thịnh Tiện lấy một cái, quay ngoắt đi bước vào thang máy.
Đứng trong thang máy, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn ra ngoài một cái.
Tầm mắt của cô chạm vào quần áo của anh, hệt như bị hoảng sợ nhảy sang chỗ khác luôn.
Cửa thang máy đóng lại, Lục Kinh Yến nhìn con số màu đỏ nảy lên, cô giơ tay che kín lồng ngực của mình.
Trái tim cô đang nhảy loạn không hề có quy tắc nào trong lồng ngực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt từ cổ họng ra ngoài.
Cô gắng sức nuốt mấy ngụm nước bọt, đều không thể khiến nó bình tĩnh lại được.
Lục Kinh Yến, mày nói xem sao mày vô dụng thế chứ.
Chẳng phải chỉ gọi nhũ danh thôi sao, có đến mức phải phản ứng mãnh liệt như thế không.
Theo lý mà nói, sức đề kháng của cô đối với đàn ông nên là đao thương bất nhập, sao đến chỗ Thịnh Tiện, cô lại biến thành chẳng có chút phòng bị nào cả nhỉ.
Nhất là bắt đầu từ tiếng anh trai tối qua, thế mà cô còn học được đỏ mặt rồi.
Lục Kinh Yến vừa nhắc nhở bản thân hăng hái thêm một chút, vừa thầm mắng chửi Thịnh Tiện.
Cô nói cho anh biết nhũ danh của mình, nhưng cũng có bảo anh gọi nó đâu.
Nói đi nói lại, vẫn là phải trách giáo sư Thịnh không ra bài theo lẽ thường.
Lục Kinh Yến đi vào phòng tắm, gột rửa bằng nước nóng một lát, cuối cùng trái tim nhảy loạn kia cũng yên tĩnh lại được. Cô đứng trong dòng nước xối, nhìn những giọt nước dính trên vách tường không ngừng trượt xuống, đột nhiên phát hiện, từ khi cô có ký ức đến nay, Thịnh Tiện là người đầu tiên gọi nhũ danh của cô.
Lục Kinh Yến ngửa đầu lên khẽ cười một tiếng, cô tắt vòi nước đi, bước ra khỏi phòng tắm.
….
Lục Kinh Yến vẫn khá quan tâm sự việc tiếp theo liên quan đến con gái dì Tôn.
Nhìn từ tình huống trước mắt mà nói, khả năng trộm tiền của con gái dì Tôn là lớn nhất, trừ cô ta ra, không còn người hiềm nghi từ hai nữa.
Nếu như con gái dì Tôn không nói dối, vậy thì vấn đề chính là nằm trên người Dương Cầm Cầm, hoặc là cô ta nhớ nhầm bản thân mình để tiền ở đâu, hoặc là có khả năng cô ta tiêu hết tiền rồi nhưng không nhớ nữa.
Trí nhớ của Lục Kinh Yến khá tốt, lúc cô và Thịnh Tiện tới trường học thăm dò tình hình, trong đó có một sinh viên nam đang chơi Emotion, khi ấy thuận miệng nói Dương Cầm Cầm đăng status mới.
Lúc Thịnh Tiện hỏi bạn nam kia có thể xem một cái không, Lục Kinh Yến có liếc nhìn, vừa vặn nhớ được id của Dương Cầm Cầm.
Lục Kinh Yến mất ngủ, cô mở Emotion ra, tìm được Dương Cầm Cầm.
Dương Cầm Cầm thường xuyên đăng status, lướt thẳng xuống dưới, toàn bộ đều là ảnh tự sướng của cô ta.
Lục Kinh Yến lướt xem được tin từ nửa năm trước, phát hiện Dương Cầm Cầm của lúc đó với hiện giờ không giống nhau lắm. Cô đặt Dương Cầm Cầm ở hai thời kỳ cạnh nhau, làm một cuộc so sánh, phát hiện, đôi mắt của Dương Cầm Cầm có động chạm vào rất rõ ràng.
Lục Kinh Yến là một đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình có tiền, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được loại bố cục này, trong nhà thế nào cũng cho một tấm thẻ phụ, nếu không ít nhất mỗi tháng cũng năm sáu mươi ngàn tệ phí sinh hoạt.
Thế nhưng những tin tức hai ngày trước, nói rằng phí sinh hoạt của Dương Cầm Cầm một tháng là năm ngàn.
Khác biệt này cũng quá là một trời một vực đi.
Năm ngàn tệ, ngay đến chiếc túi mà Dương Cầm Cầm đang đeo cũng chẳng mua nổi.
Lục Kinh Yến sắp xếp tình huống mà mình phát hiện ra gửi cho Thịnh Tiện, để lại tin nhắn cho anh.
Lục Kinh Yến: “Bạn Dương này có chút vấn đề đấy.”
Thịnh Tiện chẳng hề ngạc nhiên chút nào, khi thấy tin wechat của cô, anh nhanh chóng trả lời.
Thịnh Tiện: “Tôi biết rồi.”
Lục Kinh Yến: “?”
Lục Kinh Yến: “Vừa rồi anh cũng xem Emotion của bạn Dương này à?”
Thịnh Tiện: “Không có.”
Thịnh Tiện gửi cho Lục Kinh Yến mấy tin nhắn thoại, chính là ghi âm của mấy bạn học trong trường mà chiều nay bọn họ đi tìm hiểu.
____ “Em từng đi dạo phố với Dương Cầm Cầm, khi đó bạn ấy mua đồ, dùng điện thoại thanh toán mà.”
____ “Bình thường em hay cùng Dương Cầm Cầm đi ăn cơm, thi thoảng bạn ấy có dùng tiền mặt một lần.”
____ “Dương Cầm Cầm chẳng có gì lạ cả, chính là gần có rất nhiều điện thoại gọi tới, bạn ấy đều nói là điện thoại quấy rối.”
____ “Ở trong ký túc em từng nhận điện thoại một lần, là tìm Dương Cầm Cầm, nói là đòi nợ, em từng hỏi Dương Cầm Cầm, bạn ấy nói đó là điện thoại lừa đảo.”
Lục Kinh Yến không hiểu lắm Thịnh Tiện biết được những gì từ mấy đoạn ghi âm này.
Cô ấn bàn phím hỏi: “Anh muốn biểu đạt gì ạ?”
Thịnh Tiện: “Dương Cầm Cầm nói dối, có khả năng cao là cô ta không mất tiền.”
Thịnh Tiện: “Hơn nữa là chưa từng mất một lần nào cả.”
Thịnh Tiện: “Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ cô ta đang gánh rất nhiều khoản nợ trên mạng, còn về việc cô ta nói mất tiền, có lẽ là vì muốn lừa bố mẹ cô ta tiền để trả nợ, mà con gái dì Tôn lại trùng hợp ở ký túc xá đúng vào ngày cô ta bất đắc dĩ nói dối đó.”