Thịnh Tiện cau mày lại: “Chẳng phải bố em….”
Con gái dì Tôn mím chặt môi lại: “Mẹ em cũng nói với em như vậy, nói là bố em không còn trên đời nữa, nhưng không phải vậy đâu ạ, bố em ông ấy vẫn còn sống, mấy năm trước ông ấy đã tới tìm em rồi.”
“Em từng thử nói với mẹ em, nhưng chỉ cần em nhắc tới những chuyện liên quan tới bố, tâm trạng của mẹ em sẽ rất kích động.”
“Mẹ em hận bố em, là bố em có lỗi với bà, ban đầu nói gì mà muốn cưới bà, nhưng trên thực tế vẫn luôn lừa gạt bà, khi ấy, bố em không có công ăn việc làm đàng hoàng, là mẹ em nuôi ông ấy, còn bán đi căn nhà duy nhất mà ông ngoại để lại cho mẹ để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ ông, cuối cùng thì tiền tiêu hết, bà nội em cũng chẳng qua khỏi được, sau đó bố em lấy cớ đi làm ăn với người khác rồi chạy mất.”
“Lúc ấy mẹ em đã mang thai em rồi, một mình bà sinh ra em, sau đó vừa nuôi em, vừa đi tìm bố em.”
“Vào năm em ba tuổi, mẹ em tìm được bố em rồi, khi ấy bố em đã kết hôn, cưới người phụ nữ mà ông ấy yêu thật lòng, còn nói với mẹ em rằng ông không biết bà ngay trước mặt người phụ nữ đó.”
“Hồi nhỏ em có hỏi mẹ, tại sao em không có bố, mẹ em nói rằng bố em chết rồi, em cũng luôn cho rằng bố em đã chết rồi, cho nên khi ông ấy tới tìm em, em không tin đâu, thế nhưng kết quả kiểm tra ADN không gạt người, đó chính là bố của em mà.”
“Em nên hận ông ấy mới đúng, hận ông ấy đối xử tệ bạc với mẹ em, thế nhưng bố em đối xử với em rất tốt, chuyện của ông ấy và mẹ em, là bố em nói cho em biết, ông ấy cũng nói rồi, năm xưa khi mẹ em đi tìm ông ấy, ông ấy không biết đã có em, nếu như ông ấy biết, ông ấy cũng không thể nào bỏ mặc em. Ông ấy luôn lặng lẽ tới trường học nhìn em, cũng sẽ lặng lẽ đi theo sau em mỗi buổi tối em tan học về nhà một mình, ông ấy với người mà ông ấy yêu cũng có con rồi, nhưng cho dù có rồi, ông ấy cũng vẫn đối xử tốt với em.”
“Có lẽ ông ấy không phải người đàn ông tốt, nhưng ông thực sự là một người cha tốt, hai năm nay em mới bắt đầu thân thiết hơn với ông, em biết em không nên như vậy, em có lỗi với mẹ em quá, nhưng em thực sự rất thích bố em, em từng nói với bố, đừng tới tìm em nữa, em sợ khi mẹ biết chuyện sẽ đau buồn, chiếc điện thoại đó quà sinh nhật bố em tặng, ông cũng đồng ý với em đó là lần cuối cùng gặp mặt.”
“Bố em nhìn thấy chuyện kia ở trên mạng, hôm nay mới tới tìm em, mẹ em không nhìn rõ mặt ông ấy, thấy em thân thiết với bố em, còn tưởng đó là bạn trai em.”
“Vì sao em lại không nói, là bởi em không biết nói sao cả, em sợ mẹ em biết được chuyện này sẽ sụp đổ, em sợ mẹ cảm thấy em phản bội bà, sợ mẹ em cảm thấy bà cực khổ nuôi em bao nhiêu năm nay mà con gái lại không thân với bà, em thực sự sợ lắm….”
Lần này con gái dì Tôn không lặng im như hồi chiều nữa, cô ta kể hết toàn bộ tình huống của mình ra: “Giáo sư Thịnh, có lẽ dạo này bị mấy chuyện trên mạng còn có bạn học của em gây chuyện nữa, cảm xúc hơi sụp đổ, còn thêm chuyện của bố em nữa em không biết phải làm thế nào cả, cho nên mới nhất thời nghĩ quẩn, xin thầy hãy tin em, em không trộm tiền đâu, cũng xin thầy giúp em, phí luật sư em sẽ trả cho thầy, em có thể trả góp, tóm lại là nhờ thầy, chị gái vừa rồi nói đúng lắm, em không thể bỏ mặc một mình mẹ em được.”
Thịnh Tiện gật đầu: “Tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Cảm ơn giáo sư Thịnh ạ,” Ngừng lại một lát, con gái dì Tôn nhìn về phía Lục Kinh Yến: “Cũng cảm ơn chị ạ.”
Vẻ mặt của Lục Kinh Yến hờ hững “ừ” một tiếng, không có cảm xúc gì nghiêng đầu đi.
Vẻ căng thẳng đó của cô, giống như không quen với việc người khác bày tỏ lòng biết ơn với mình.
Thời gian không còn sớm nữa, con gái dì Tôn chào tạm biệt Lục Kinh Yến và Thịnh Tiện.
Lục Kinh Yến chẳng có phản ứng gì hệt như không nghe thấy vậy.
Thịnh Tiện đáp lại “tạm biệt”, cùng xuống xe với con gái dì Tôn, nhìn cô ta đi vào trong ngõ nhỏ, mới quay về phía ghế lái rồi lên xe.
Thịnh Tiện hỏi: “Về nhà à?”
Lục Kinh Yến “dạ” một tiếng, cài dây an toàn vào.
Thịnh Tiện không bật nhạc, trong xe rất yên tĩnh.
Ngày thường Lục Kinh Yến nói rất nhiều, lúc này rất uể oải dán chặt vào cửa sổ xe, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Thịnh Tiện ngoảnh lại nhìn cô mấy lần, không khỏi hỏi: “Đang nghhĩ gì vậy?”
“Hả?” Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện một cái, lại hả một tiếng, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ: “Em còn tưởng anh sẽ mắng em.”
“Hửm?”
“Thì mấy lời em nói với con gái dì Tôn đó.”
Cô khi ấy, có lẽ có chút tức giận, cũng có lẽ hơi đố kỵ.
Cô chỉ cảm thấy con gái dì Tôn ở trong phúc mà không biết hưởng.
Nhưng phần nhiều là do tính cách sai khiến, cô đã không còn là cô năm đó nưa, cô không thể nào đối xử tới mức dịu dàng với bất kỳ ai nữa.
Lục Kinh Yến cũng chẳng biết hình dung câu dó thế nào, cô nói tiếp: “Dù sao thì mấy lời đó chẳng dễ chịu chút nào.”
Thịnh Tiện khẽ ừ một tiếng, còn tán đồng nói: “Đúng là chẳng dễ chịu.”
Lục Kinh Yến lườm anh một cái.
Cô cảm thấy con người mình ở trước mặt Thịnh Tiện rất bá đạo, cô có thể cảm thấy bản thân mình không tốt, nhưng không cho phép Thịnh Tiện cảm thấy cô không tốt.
Đây là tâm lý vặn vẹo gì chứ?
“Nhưng mà.” Thịnh Tiện nói.
Lục Kinh Yến ngước mắt lên.
Cô còn chưa nhìn thấy sườn mặt của Thịnh Tiện, đã thấy cúc áo của anh chói qua trước mắt mình, sau đó cô cảm thấy đỉnh đầu mình được vỗ khẽ hai cái.
Sống lưng cô cứng ngắc, sau đó đã nghe thấy Thịnh Tiện nói: “Làm đúng lắm.”
Lục Kinh Yến: “...”
Giọng điệu của giáo sư Thịnh sao mà nghe như đang khen học sinh tiểu học vậy?
Còn mang theo chút cổ vũ, hệt như trước kia cô không ngoan tí nào, cuối cùng cũng làm ra chuyện giống người rồi.
Nhưng mà, chê bai thì quy về chê bai, dường như cô cũng khá là hưởng thụ nó.
Lục Kinh Yến mắng bản thân không có tiền đồ, cô lặng lẽ ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, cô chống cằm đếm số cây lùi ngược về sau một lát, bỗng dưng ngừng lại, nửa ngày sau cô khẽ nói: “Bố mẹ của cô bạn kia đều rất yêu cô ấy đúng không ạ?”
Thịnh Tiện nhìn thẳng về con đường phía trước: “Ừ.”
Lục Kinh Yến giơ một ngón tay khẽ gạch lên cửa sổ: “Có phải bố mẹ trên đời này đều rất yêu con của mình không?”
Thịnh Tiện không nói gì, anh nhìn về phía trước, vẻ mặt rất thờ ơ.
Lục Kinh Yến: “Anh thì sao?”
“...” Thịnh Tiện ngập ngừng chốc lát, “Hửm?”
Lục Kinh Yến: “Bố mẹ anh thì sao? Có phải cũng đều rất yêu anh không?”
Thịnh Tiện không nói gì.
Phía trước đúng lúc đèn đỏ, anh đạp lên thắng xe, cầm điện thoại lên liếc tin nhắn mới nhận được.
“Thịnh Tiện, xin lỗi nhé, ngày mai mẹ lại không thể gặp mặt con rồi.”
Là bà Trần gửi tới.
Chính là một trong hai người mà Lục Kinh Yến đang hỏi.
Thịnh Tiện bình tĩnh bấm điện thoại trả lời lại một chữ “vâng”, anh buông điện thoại xuống nhìn Lục Kinh Yến bên cạnh một cái: “Em thì sao?”
“Em á?” Lục Kinh Yến bật cười, cô tựa đầu vào cửa sổ xe, híp mắt lại: “Đương nhiên là bố mẹ em rất yêu em rồi, anh không biết đâu, lần nào bọn họ gặp em, đều cho em tiền, nhiều tiền lắm luôn, từ lúc em còn rất nhỏ, thứ em không thiếu nhất đó chính là tiền đấy.”
Lục Kinh Yến thở dài, cố ra vẻ tiếc nuối nói: “Điều đáng tiếc duy nhất chính là, bố mẹ em chưa từng gọi nhũ danh của em lấy một lần. Anh biết nhũ danh của em là gì không, thực ra không phải là Yến Yến, cũng không phải Tiểu Yến, đó đều là bọn Trần Khải với Tống Nhàn gọi bậy thôi, nhũ danh của em là A Yến.”
Khi cô nói những lời này có vẻ rất nhẹ nhàng thư thái, dường như đang nói đến một chuyện nhỏ chẳng quan trọng gì. Thế nhưng Thịnh Tiện lại cảm giác được cô không vui.
Thịnh Tiện nắm chặt lấy vô lăng, yết hầu anh chuyển động, không nói gì cả.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào gara, Lục Kinh Yến ngậm miệng lại, cô thu dọn đồ đạc trước, xe vừa dừng lại, cô lập tức đẩy cửa ra.
Cô ôm lấy túi và áo khoác, chui xuống xe, cô cười híp mắt vẫy tay với Thịnh Tiện: “Anh ơi, tạm biệt nhé.”
“Ừ, tạm biệt.” Thịnh Tiện đứng bên cạnh xe không đi, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Kinh Yến hậm hực chớp mắt hai cái, vừa định cười hỏi anh tại sao cứ nhìn cô mãi thế.
Sau đó cô nghe thấy Thịnh Tiện nói: “A Yến.”