DỊCH: MINLục Kinh Yến âm thầm thở phào một hơi, Thịnh Tiện không nhận tiền của cô, giơ tay mệt thấy bà, cô đắn đo một lát, cuối cùng lặng lẽ rụt tay về, sau đó nhét tiền vào trong ví.
Trong xe không bật nhạc, yên lặng có chút thái quá.
Thịnh Tiện nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ đó hệt như cô không tồn tại vậy, chẳng hề có ý định muốn trò chuyện với cô gì cả.
Lục Kinh Yến không ngờ sẽ đụng phải anh ở chỗ này, nhưng chạm mặt nhau mà không nói chuyện gì thì rất lạ lùng.
Người ta không tìm cô, à cô tự chui vào trong xe người ta, Lục Kinhyến nghĩ ngợi một lát, cảm thấy chuyện này là do mình gợi lên, theo lý thì cũng phải do cô mở lời trước: “Không ngờ sẽ chạm mặt anh ở chỗ này.”
Thịnh Tiện không nói gì.
Lục Kinh Yến cảm thấy người ta không tiếp lời của mình, cứ yên lặng như vậy thì rất mất mặt, cho nên tự cô tiếp lấy câu: “Thì khá là trùng hợp, em vừa định đi, thì xe của anh lại dừng ngay bên đường, nếu như sớm hơn hai phút hoặc muộn hơn hai phút, chúng ta sẽ không chạm trán nhau rồi.”
Nói đến đây, Lục Kinh yến nhớ tới chuyện mình vừa đánh người kia, “Anh…Vừa mới tới đúng không?”
Thịnh Tiện hờ hững nói: “Không phải.”
“...”
Lục Kinh Yến giật thót tim.
Không phải?
Chẳng lẽ là tận mắt chứng kiến cảnh cô đánh người rồi sao?
Dường như Thịnh Tiện đoán được cô đang nghĩ gì: “Tôi đến đây rất lâu rồi, nhìn thấy em đi vào quán bar, lại nhìn thấy em ra khỏi quán bar.”
Lục Kinh Yến: “...”
Ý trên mặt chữ chính là không chỉ tận mắt chứng kiến cảnh cô đánh người, còn tận mắt chứng kiến hết tiền căn hậu quả việc cô đánh người rồi.
Lục Kinh Yến cảm thấy Thịnh Tiện không cần thiết phải nói chi tiết thế này với cô, lúc này đây, cô vẫn rất mong muốn nghe được những lời dối lòng.
Lục Kinh Yến than dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe đã lái đi rất xa rồi, không chỉ đi qua một ngã tư, cô vội nói: “Cái đó….Anh có thể tùy tiện tìm một chỗ thả em xuống là được rồi.”
Thịnh Tiện nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái: “Muốn đi đâu?”
Lục Kinh Yến lôi điện thoại ra nhìn thời gian, vẫn sớm, cô không muốn về nhà cho lắm, cô dán mặt vào tấm kính nghiên cứu bên đường một lượt: “Phía trước rẽ trái, có một quán bar, em tới chỗ đó.”
Thịnh Tiện lại không nói rằng gì.
Lúc rẽ trái, vừa vặn phải đợi đèn đỏ, dài tầm mười giây.
Lục Kinh Yến nghĩ đến chuyện Thịnh Tiện ngồi đợi ở bên ngoài quán bar vừa rồi hơn bốn mươi phút, cô không khỏi tò mò hỏi: “Vừa rồi anh đợi ở đó lâu như vậy là đợi người à?”
Thịnh Tiện qua quýt “ừ” một tiếng.
Lục Kinh Yến thấy hơi xấu hổ: “Vậy anh xuống dưới cầu rồi quay xe lại đi, e xuống xe ở đây thôi, dù sao cũng không xa lắm, đi mấy bước là tới rồi.”
Đèn đỏ vừa vặn chuyển sang xanh.
Thịnh Tiện không nói không rằng điều khiển vô lăng rẽ sang trái.
Lục Kinh Yến “ấy” một tiếng: “Anh thực sự không cần phải đưa em đi đâu, anh đi đợi người mà anh muốn đợi...”
“Không cần đợi nữa.” Giọng nói lạnh ngắt của Thịnh Tiện cắt ngang lời của cô nói.
Lục Kinh Yến cảm thấy đây là chuyện nhà người ta, hình như cô cũng không có tư cách can dự vào, mấp máy khóe môi cuối cùng vẫn ngậm mồm vào.
Con đường này không có mấy xe cộ, hai phút sau, xe đã dừng trước cửa quán bar mà Lục Kinh Yến nói.
Đợi Thịnh Tiện dừng xe bên đường, Lục Kinh Yến khách sáo cảm ơn một tiếng, cầm đồ của mình lên rồi đẩy cửa ra.
Thịnh Tiện tắt máy, tháo dây an toàn ra cũng xuống xe theo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2. Bình Phàm Hay Đậm Sâu
3. Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
4. Hôi Phi Yên Diệt
=====================================
Lục Kinh Yến còn tưởng anh định tìm nhà vệ sinh, cô săn sóc chỉ cho anh cửa hàng KFC bên cạnh: “Quán bar này không có nhà vệ sinh đâu, tầng hai của cửa hàng KFC bên cạnh có đấy.”
Thịnh Tiện đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Kinh Yến cân nhắc hai giây, lấy một gói khăn giấy trong túi ra: “Cho anh?”
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm vào khăn giấy trong tay cô hai giây, nhướng mắt lên: “Tiền rượu đâu?”
“Hả?” Lục Kinh Yến đơ người hai giây, nhớ tới tiền rượu mà hồi nãy mình đưa cho anh giai kia.
Đệt, lấy tiền của cô thật à!
Lục Kinh Yến lặng lẽ trợn ngược mắt lên, rút tiền trong ví ra đưa cho anh: “Này, cho anh đó.”
Thịnh Tiện liếc nhìn tờ tiền mà cô đưa qua nhưng không nhận: “Đi thôi.”
Nói xong, Thịnh Tiện đi thẳng vào trong quán bar.
“...”
Đi thôi?
Lục Kinh Yến nhìn theo bóng lưng của Thịnh Tiện, hơi ngẩn ra rồi đi theo anh.
Thịnh Tiện kéo cửa ra, đợi cô đi vào thì anh mới bước vào.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình nói: “Hai vị ạ?”
Thịnh Tiện: “Ừ.”
Lục Kinh Yến: “Không phải.”