EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMBETA: MINLục Kinh Yến hay xem bình luận của cư dân mạng trên trang web Emotion của mình.
Cô luôn cảm thấy mấy lời Thịnh Tiện nói hơi kỳ lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra thì điện thoại đã xuất hiện mấy tin nhắc nhở.
Là nhắc nhở riêng của Emotion, cô tiện tay nhấn vào.
Tài khoản rác mất tích một thời gian dài lại xuất hiện.
Tài khoản rác: “Lục Kinh Yến, cuộc sống cũng không tệ đâu nhỉ?”
Tài khoản rác gửi một tấm hình tới.
Lục Kinh Yến nín thở mở ra xem, là hình cô và Thịnh Tiện đứng ở cửa rạp chiếu phim.
Tài khoản rác: “Đây là bạn trai mới mà cô nói à?”
Tài khoản rác: “Anh ta có biết những chuyện trước kia của cô không?”
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Lục Kinh Yến thấy có mấy tấm hình nhảy vào mục tin nhắn riêng.
Cô phóng to những bức hình đó ra xem, có thể nhận ra trong đó toàn hình cô, khác hẳn dáng vẻ của cô ngày thường, không còn tươi sáng, xinh đẹp, không có sạch sẽ nữa, có khi đang chật vật, không thể chịu nổi và bẩn thỉu.
“Sao thế?” Tiếng của Thịnh Tiện vang lên.
Lục Kinh Yến hoàn hồn, nhanh tay ấn tắt điện thoại, lắc đầu với Thịnh Tiện: “Không có gì ạ, quảng cáo thôi.”
Thịnh Tiện khẽ “à”, không nói gì.
Lục Kinh Yến từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngây người một lúc lâu rồi cúi đầu mở điện thoại, điền mật mã vào.
Sau lần cô động tay đánh Bạc Mộ đó thì không còn nhận được tin nhắn riêng của tài khoản rác nữa.
Cô cứ tưởng Bạc Mộ bị cô dạy cho một trận đã thành thật hơn.
Hiện tại cô hơi lo lắng, có lẽ mình đã sai rồi.
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lúc, cô mở thanh tìm kiếm của Emotion ra, nhập tên Bạc Mộ vào.
Hai giờ trước, Bạc Mộ đăng Weibo: Chờ lên sân khấu.
Đính kèm 9 bức ảnh, tất cả đều là ảnh hậu trường của ả ta.
Bạc Mộ không ở Bắc Kinh, mà ở thành phố C cách Bắc Kinh hơn 1000km.
Lục Kinh Yến tìm kiếm chương trình tối nay ở thành phố C, lúc mười giờ, quả nhiên có một tiết mục của Bạc Mộ và nhóm nhảy nữ.
…
Về đến nhà đã hơn 12 rưỡi, vì tài khoản rác đó, Lục Kinh Yến nói chúc ngủ ngon với Thịnh Tiện rồi về phòng sớm.
Cô chơi điện thoại một lúc, tắm rửa xong thì chui vào chăn nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên đêm đó cô gặp ác mộng.
Có lẽ do mấy tấm hình tài khoản rác gửi làm ảnh hưởng, tối hôm đó, những hình ảnh trong mơ đều rất chân thực, giống như cô tự mình trải qua vậy.
Cô chưa từng biết sợ, nhưng đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Chung quanh đầy tiếng cười nhạo, tiếng mắng nhiếc, cô cả tiếng khóc nữa, những tiếng này hòa cùng nhau khiến cô thấy tuyệt vọng.
Cô muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần trốn đi đều bị bắt về, cô không nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào, tiếng khóc lóc và tiếng cầu xin trong bóng tối khiến cô sợ đến nỗi cảm thấy ngạt thở, cô không biết qua bao lâu, tiếng khóc lóc, cầu xin đó mới dừng lại, giấc mơ vô cùng yên tĩnh, nhưng cô lại càng sợ hơn, dường như phòng tuyến tâm lý của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn, cô điên cuồng kêu cứu mạng.
Cô rất muốn tỉnh lại khỏi giấc mơ này, nhưng dường như có gì đó hung hăng nhấn cô lại, làm thế nào cũng không tỉnh được.
Cô sụp đổ khóc thành tiếng, liều mạng giãy dụa, muốn nắm lấy cái gì đó, nắm rất nhiều lần đều không được, trong tiếng nức nở của mình, cô lại thử duỗi tay về phía trước, cô nắm được một lớp vải mềm, gần như không chút do dự, cô giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, lao về phía đó, ôm chặt lấy.
… Cứu tôi.
Cô há miệng nhưng không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể khóc.
Không biết khóc bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình.
“A Yến.”
“A Yến.”
“A Yến.”
Lông mi cô run rẩy, mờ mịt mở mắt ra.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, cách trang trí trong phòng rất quen thuộc, cô ngơ ngác nhìn mấy giây mới di chuyển ánh mắt sang khuôn mắt đối diện.
Cô ôm chặt cổ Thịnh Tiện, nửa người trên lao vào lòng anh.
Anh đứng bên giường, hơi khom người.
Chỗ cô vùi mặt vào ướt đẫm, cô sửng sốt một chút mới kịp phản ứng là mình khóc.
Cô há miệng, phát hiện cổ họng mình khô khốc: “Em…”
Cô nói một chữ rồi ngừng lại, hít một hơi thật sâu, từ từ buông tay ra.
Thịnh Tiện đứng thẳng người, không nói gì, đi ra khỏi phòng.
Anh không đóng cửa, ánh sáng phòng khách chiếu vào khiến phòng ngủ sáng hơn nhiều, qua chiếc gương, cô thấy rõ khuôn mặt mình, lông mi ướt nhẹp, hai mắt sưng đỏ.
Cô rút khăn giấy ở bên cạnh ra, đang định lau mặt thì Thịnh Tiện cầm một cốc nước về.
Anh đóng cửa phòng ngủ chính lại, đưa nước cho cô.
Lục Kinh Yến nhận lấy nước, uống non nửa cốc, cuối cùng tiếng khàn khàn do khóc cũng trở nên dễ chịu hơn: “Cảm ơn anh.”
Thịnh Tiện cầm cốc đặt lên bàn bên cạnh.
Lục Kinh Yến ngồi thẳng người, cầm điện thoại xem thời gian, ba rưỡi sáng: “Em đánh thức anh à?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại ở đây?”
Thịnh Tiện dừng lại.
Lục Kinh Yến nghĩ đây là nhà Thịnh Tiện, phòng này cũng là phòng của Thịnh Tiện, là cô chiếm phòng của anh: “Anh qua đây lấy đồ, đúng lúc thấy em gặp ác mộng à?”
Thịnh Tiện nhìn cô chằm chằm một lát, khẽ “ừm”.
Dừng một chút, Thịnh Tiện hỏi: “Em mơ thấy gì vậy?”
Lục Kinh Yến à một tiếng, nói qua loa: “Mơ thấy bị một đám yêu quái đuổi kịp, chúng muốn ăn thịt em.”
Không biết Thịnh Tiện có nhìn ra cô đang nói bậy không, im lặng một chút, anh hỏi: “Còn buồn ngủ không?”
Lục Kinh Yến nhẹ nhàng gật đầu: “Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thấy buồn ngủ.”
Nói rồi, Lục Kinh Yến thở dài: “Em đang rất phiền muộn.”
Thịnh Tiện: “Phiền muộn chuyện gì?”
Lục Kinh Yến lại thở dài, trông càng khó chịu hơn: “Em làm sai rồi.”
Thịnh Tiện không nói gì.
Lục Kinh Yến biết anh đang chờ cô nói tiếp: “Em hiểu nhầm Bạc Mộ, ngày đó em đánh nhầm người, phiền muốn chết, còn phải xin lỗi ả ta, em không muốn đi chút nào, thấy ả ta là em lại nổi giận.”
“Có khi ả ta còn chế giễu em nữa.”
“Không phải có khi mà nhất định sẽ chế giễu em.”
“Sao ả ta có thể bỏ qua cơ hội này được?”
Lục Kinh Yên lại thở dài: “Em không muốn đi xin lỗi ả ta chút nào, thật sự muốn đâm lao thì theo lao luôn.”
Cô im lặng một lát, đạp chăn ra, mang theo chút nóng nảy và gắt gỏng nói: “Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải nói xin lỗi, tha thứ hay không là chuyện của ả ta, xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi.”
Thịnh Tiện nhìn gương mặt băn khoăn tới băn khoăn lui của thiếu nữ, bỗng nhiên cứ thế mà trùng khớp với cô trong ký ức.
Cô gái nhỏ trước mặt này thật dịu dàng.
Dù gặp lại sau nhiều năm, tính tình đã thay đổi nhiều, trên người không còn bóng dáng trước kia, nhưng trừ bỏ bề ngoài, trong lòng cô vẫn dịu dàng như vậy.”
Thịnh Tiện im lặng nhìn cô một hồi, lúc cô ngáp ngủ, anh khẽ chớp mắt, nói nhỏ: “Anh đi với em.”
Lục Kinh Yến lại ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một giọt lệ: “Hả?”
“Không phải chỉ nói xin lỗi thôi sao?” Thịnh Tiện thờ ơ nói: “Anh đi với em.”
“Thật sao?”
“Ừm, thật.”
Lục Kinh Yến quan sát ánh mắt Thịnh Tiện, chợt hiểu ra: “Có phải anh muốn đi cùng để quay video lại không?”
Thịnh Tiện: “…”
“Vậy thì anh có thể lấy chuyện này uy em, có lẽ sẽ cười nhạo em, hoặc có lẽ…”
Thịnh Tiện không tiếng động thở dài, kéo chăn đắp lên người cô, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Không có lẽ, anh thấy em buồn ngủ quá, muốn để em ngủ thôi.”
Lục Kinh Yến lúng túng rúc đầu vào chăn.
Hai giây sau, cô kéo chăn xuống, để lộ đôi mắt: “Anh phải đi à?”
“Không đi.” Thịnh Tiện kéo ghế tới, ngồi ở bên cạnh: “Ngủ đi.”
Lục Kinh Yến ồ một tiếng, nhắm mắt lại.
Trong phòng rất yên ắng, tuy cô buồn ngủ nhưng cũng không buồn ngủ đến vậy, cô lén lút mở mắt nhìn Thịnh Tiện.
Anh đang ngồi bên cạnh xem điện thoại, có vẻ sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên để đã cho nhỏ ánh sáng xuống.
Lục Kinh Yến vùi mặt vào chăn, cười toét miệng, sau đó trở mình, vô tình chạm vào bàn tay Thịnh Tiện đang đặt trên giường.
Cô như bị điện giật, rút tay về, lén lút liếc nhìn Thịnh Tiện.
Anh rất bình tĩnh, dường như không hề chú ý cái chạm vừa rồi của cô.
Lục Kinh Yến nhớ đến lúc ở trong rạp chiếu phim cũng túm lấy tay anh, chỉ tiếc lúc ấy cô quá sợ hãi nên không nhớ rõ cảm giác đó thế nào.
Cô cắn môi dưới, lại giả vờ vô tình dịch tay về phía tay Thịnh Tiện.
Ngón tay của cô dán lấy ngón tay anh ngẩn ra mấy giây, sau đó bị điện giật rụt về.
Qua khoảng 10 giây, cô lại giả vờ ngủ không thành thật duỗi tay về phía anh, lần này duỗi xa hơn, trực tiếp trùm lên mu bàn tay anh, cô kinh hãi, định rút tay về thì cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy.
Sau đó, cô cảm nhận được tay anh trượt xuống dọc theo cổ tay, nắm lấy tay cô.