EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMBETA: MINBởi vì…
Lục Kinh Yến nhả ông hút ra, chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.
… Kiểu quần áo của người bên cạnh và Mục Sở Từ giống hệt nhau.
Lục Kinh Yến: “…”
Anh có ý gì thế?
Tối qua cô chỉ nói bừa câu thích Mục Sở Từ thôi, hôm nay anh đã học theo cách ăn mặc của người ta rồi.
Anh không phải đang… tranh sủng với Mục Sở Từ đấy chứ?
Tranh sủng.
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Lục Kinh Yến sợ đến nỗi tay run run, suýt nữa làm đổ cốc sữa lắc.
Nếu gắn hai chữ này với người khác thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng gắn lên người Thịnh Tiện thì đúng là không hài hòa làm.
Người như anh, dù thật sự liên quan đến tranh sủng thì cũng là người khác muốn giành lấy sự cưng chiều từ anh.
Lục Kinh Yến bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy cũng không phải là không được.
Dù sao thì Thịnh Tiện cũng thầm mến cô nhiều năm như vậy…
Hai ngày trước cô còn nghĩ, gần đây anh rất khác thường.
Khác ở chỗ nào thì cô vẫn chưa rõ lắm, lúc này nhìn bộ quần áo trên người anh, lại nhớ tới tối qua anh coi Lâm Vi như một công cụ, còn hỏi cô thích người như thế nào, trong đầu cô bỗng xuất hiện một suy đoán rất to gan…
Cô nghi ngờ Thịnh Tiện đang theo đuổi mình.
Hơi thở của Lục Kinh Yến ngừng lại, cô không kìm được nhìn sang Thịnh Tiện mấy lần.
Thịnh Tiện cảm nhận được ánh mắt của cô cứ không ngừng dán lên người mình, anh cụp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt lơ đễnh của cô, lúc ánh mắt cô dừng lại trên người anh lần nữa, anh nghiêng đầu lại gần: “Đang nghĩ gì thế.”
Lục Kinh Yến nhìn bộ quần áo anh mặc vài giây mới chậm rãi ngẩng cô, cô nhất thời chưa phản ứng kịp, theo câu hỏi của anh mà nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nghĩ…”
Chạm phải ánh mắt của anh, cô mới tỉnh táo lại, vôi nuốt nước miếng, rút lại những gì định nói.
Cũng may là cô phản ứng nhanh, nếu cô hỏi thẳng anh, nghĩ xem có phải anh đang theo đuổi em không, lỡ như anh nói không phải thì cô xấu hổ lắm.
Thịnh Tiện lại nghiêng đầu, cả vai đều nghiêng về phía cô: “Hửm?”
Trong rạp chiếu phim rất ồn, anh cách cô khá gần, hơi thở phả lên tai cô, hơi ngứa, tê tê.
Năm ngón tay Lục Kinh Yến nắm chặt cốc sữa lắc, cảm giác lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hơn chút, “Nghĩ, nghĩ tới giấc mơ tối qua.”
Thịnh Tiện hỏi: “Giấc mơ gì?”
Lục Kinh Yến mặt không đổi sắc dịch người sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với anh, cô rũ mắt hút một ngụm sữa lắc mới bình tĩnh nói: “Mơ thấy nửa đêm qua anh vào phòng ngủ chính.”
Thịnh Tiện: “Sau đó thì sao?”
Lục Kinh Yến há miệng, lại không nói ra hai câu cô nghe thấy trong lúc mơ màng tối quá.
— Thích Mục Sở Từ vậy sao?
— Được đấy.
Nghe thấy nào cũng cảm thấy đang ghen.
Dù đó là giấc mơ, cứ như thể cô nằm mơ cũng mong anh ghen vậy.
Lục Kinh Yến mở to mắt: “Sau đó, không có sau đó.”
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm cô vài giây, có vẻ tin lời cô, anh hờ hững kêu “à”, không hỏi thêm nữa, ngồi thẳng người dậy.
Cảm giác bị áp bách thoáng cái đã tiêu tan bớt.
Lục Kinh Yến thầm thở dài một hơi, cúi đầu yên lặng hút sữa lắc.
Nhìn bên ngoài trông cô chẳng có chuyện gì, rất bình tĩnh, nhưng thật ra mạch suy nghĩ trong đầu lại trôi về chỗ lúc nãy.
Có phải anh đang theo đuổi cô không?
Anh đang theo đuổi cô ư?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Lục Kinh Yến loáng thoáng nghe thấy Thịnh Tiện nói một câu.
“Không phải mơ đâu.”
Cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Tiện.
Phim đã bắt đầu chiếu, sắc mặt anh thản nhiên nhìn màn hình lớn.
Giống như chưa từng nói gì.