EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMBETA: MINThịnh Tiện không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm rồi anh không yếu đuối như vậy.
Anh luôn nghĩ bản thân là một khá là kiên cường, trước đó, anh tự nhận thấy không có gì đánh bại được anh.
Anh đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, tồi tệ đến nỗi nửa đêm nằm mơ về những chuyện đã qua, anh còn tưởng là chuyện của kiếp trước. Anh không dễ dàng gì mới đi tới ngày hôm nay, anh cứ nghĩ hiện tại là khoảng thời gian tươi sáng nhất trong đời mình, sau này cũng sẽ như vậy, nhưng anh không ngờ, vào khi sắp bước qua tuổi thứ hai mươi tám lại gặp được cô.
Cô không giống như những cô gái từng thích anh, cô chưa từng mua đồ ăn sáng cho anh như những cô gái khác, chưa từng nhắn tin bảo anh mặc ấm, cũng chưa từng chuẩn bị quà cho anh.
Ngay cả bản thân mình cô còn không chăm sóc được, khi ở bên anh, gần như phần lớn thời gian là anh chăm sóc cho cô.
Tính cô không tốt lắm, làm gì cũng kĩ tính, uống nước phải xem nhãn hiệu, ăn cá phải chờ có người gỡ xương mới động đũa.
Cô rất khó phục vụ.
Lúc cô không vui, cô chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người, chuyện gì cũng dám nói ra hết.
Cô còn có một đám bạn trai cũ.
Thịnh Tiện nhớ lại mấy tháng trước, lúc mới quen, ấn tượng của anh về cô là thế này: Cuộc sống cá nhân khá lộn xộn, thay đàn ông như thay áo, một badgirl thích uống rượu hút thuốc, chẳng hề ngoan ngoãn lại còn rất gợi đòn.
Nhưng một badgirl đầy khuyết điểm như vậy lại khiến anh bắt đầu hoài nghi những nhận thức đã ăn sâu trong mình.
Anh không phải chưa đủ tốt, anh cũng chẳng tồi tệ như thể những gì mà Thịnh Đàm và Trần Hòa biểu hiện ra.
Không phải anh bị người bỏ rơi, chỉ là anh bị hai người họ ghét bỏ.
Thậm chí…
Gần đây, có lần anh còn mạnh dạn nghĩ, anh cũng xứng đáng được đối xử tốt. Truyện Đô Thị
Anh cũng đâu có tệ, thích anh chẳng phải chuyện gì mất mặt và buồn nôn cả.
Anh lại nhớ tới mấy hôm trước, Trần Hòa vì con trai cưng của bà ta mà tới tìm mình.
— “Lục Kinh Yến là người Nhứ Nhứ vừa ý, mày phải cách xa nó ra.”
— “Thịnh Tiện, mày đừng để tao phải hối hận vì đã sinh ra mày.”
— “Tao tuyệt đối không cho phép mày cướp đi những thứ Nhứ Nhứ thích đâu.”
Câu nói này đã chọc giận anh.
Trần Hòa từng nói với anh rất nhiều điều khó nghe, nhưng anh chưa từng nổi giận trước mặt bà ta.
Nhưng hôm đó, anh lại nổi nóng.
Khi còn bé, anh đã sống với Trần Hòa hai tháng, Dương Nhứ rất khó chịu với người anh trai đột nhiên xuất hiện là anh, gã cố ý làm hỏng đồ chơi rồi đổi tội cho anh, cố ý cướp đồ của anh.
Bình thường, Trần Hòa sẽ nói như vậy, Thịnh Tiện, mày không được phép lấy đồ Nhứ Nhứ thích.
Khóe môi của Thịnh Tiện mím chặt lại, lúc đó anh lạnh lùng nhìn về phía Trần Hòa, cắt ngang lời ba ta.
“Cô ấy không phải là món đồ chơi.”
“Lục Kinh Yến không phải món đồ chơi để Dương Nhứ muốn ném thì ném, thay vì bà tới đây cảnh cáo tôi thì về nhà nhắc nhở con trai bà đi, bảo cậu ta tránh xa Lục Kinh Yến ra.”
Đêm khuya.
Toàn bộ thành phố Lâm chìm vào sự yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Thịnh Tiện nhấc cánh tay đang che mắt ra, nằm tư thế này một lúc lâu làm cánh tay anh mỏi nhừ, anh duỗi cánh tay còn lại ra, chậm rãi xoa nhẹ hai cái, cầm điện thoại lên xem giờ: 05h20′.
Đã hơn 5 tiếng kể từ lúc giao thừa.
Anh nghĩ, năm nay nhất định sẽ là một năm tốt đẹp.
…
Có lẽ bị Thịnh Tiện ảnh hưởng, đêm nay Lục Kinh Yến trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô cảm thấy mình là một đứa trẻ vô cùng tội nghiệp, ba không thương mẹ không yêu, còn có một người chú chỉ quan tâm đến lợi ích.
Nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Thịnh Tiện tội nghiệp hơn mình nhiều.
Lục Kinh Yến không biết mình ngủ được mấy tiếng, trong lúc mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Cô thật sự rất mệt, không mở nổi mắt để phân biệt xem có phải ảo giác của cô không.
Trước khi cô sắp chìm vào giấc ngủ còn nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ: “Thích Mục Sở Từ vậy sao?”
Lại có một tiếng cười nữa, lạnh lùng hơn nụ cười trước nhiều, nếu nghe kĩ sẽ nhận ra vẻ tức giận: “Được đấy.”
Có lẽ do thức khuya nên Lục Kinh Yến ngủ rất say.
Cô mơ một giấc đến khi tỉnh lại.
Cô mơ thấy mình trốn ra từ một bãi đỗ xe bỏ hoang.
Cô rất sợ bị tóm về đó, không dám quay đầu lại chạy trốn về phía trước, ngay cả đường cũng không nhìn rõ, bị ngã mấy lần.
Lúc cô phản ứng kịp, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Cô sợ bị người ta thấy vẻ chật vật của mình cho nên cởi bồ đồ đồng phục bẩn thỉu trên người ra, mặc ngược lại, sau đó kéo khóa lên hết cỡ, che kín mấy vết bầm tím trên người.
Điện thoại và cặp sách của cô đều để ở bãi đỗ xe bỏ hoang kia, cô không có tiền, đang mệt muốn chết, cô sợ mình không chịu được ngã xuống, quan trọng là cô sợ sau khi mình ngã sẽ bị người ta thấy dáng vẻ chật vật của mình, cô tìm xung quanh xem có ai có thể giúp mình không, lúc cô lùi về sau, không cẩn thận đụng phải một người.
Cô quay đầu, là một chàng trai rất cao, anh đeo khẩu trang, mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt của anh rất lạnh nhạt.
Trực giác nói với cô, không nên tiếp xúc với anh.
Trên thực tế, người này không dễ tiếp xúc chút nào, anh nhìn cô chưa đến một giây đã rời mắt sang chỗ khác, đi vòng qua cô.
Cô rất khó chịu, cả người đau nhức đến nỗi toát mồ hồ lạnh, cô nhìn theo bóng lưng của anh hé miệng, sau đó túm lấy cặp sách của anh như thể liều mình.
Anh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên ngón tay cô.
Cô mím môi, không buông tay ra, cô chưa từng cầu xin người khác, cô có xuất thân tốt như vậy, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đó là lần đầu tiên cô mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, cô tốn rất nhiều sức lực mới nói được một câu: “Anh trai, có thể được em tới bệnh viện không?”