EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMDỊCH: MINLục Kinh Yến: “…”
Thịnh Tiện: “…”
Lục Kinh Yến không kìm được lén lút nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động trên tay Lâm Vi.
Lại còn video call.
Chàng thiếu niên trên màn hình điện thoại trông rất đẹp trai nhưng nét mặt hơi lạnh lùng, trông có vẻ không dễ chọc.
Không đợi Lâm Vi lên tiếng, chàng thiếu niên ở đầu bên kia đã nói: “Địa chỉ?”
Lâm Vi không phản ứng kịp, buột miệng hỏi: “Địa chỉ gì?”
“Địa, chỉ, chỗ, em, đang, ở.”
“À.” Lâm Vi đáp một tiếng, bỗng nhiên cô ấy nghĩ tới gì đó, nghiêm túc nhìn vào màn hình: “Giang Túc, anh muốn làm gì?”
“…”
“Anh muốn tới đây đánh thầy em ư? Em nói cho anh biết, Giang Túc, em còn phải sống dưới ap lực của thầy em ba năm rưỡi nữa đấy, một học sinh cấp ba như anh có thể đừng nhúng tay vào chuyện đại học của tụi em được không?”
“… Mẹ kiếp.” Giang Túc hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi: “Anh không đến đó đánh nhau, anh đến đón bạn gái nhỏ của mình.”
“…” Lâm Vi dừng lại một chút, cuối cùng cũng nắm được trọng điểm: “Sao anh biết em không ở nhà? Anh đến Bắc Kinh à? Sao đột nhiên lại tới Bắc Kinh? Vì sao đến Bắc Kinh lại không nói cho em biết?”
Giang Túc thở dài: “Bởi vì anh muốn tạo cho bạn gái nhỏ của mình một bất ngờ.”
“…”
“Anh không nỡ để bạn gái nhỏ của anh đón năm mới một mình.”
“…”
“Bây giờ có thể nói địa chỉ cho anh biết chưa?”
“…”
Cúp điện thoại, Lâm Vi nhìn về phía Thịnh Tiện: “Thầy ơi, em có chút chuyện cần đi trước ạ.”
Thịnh Tiện khẽ “ừ”, nhấp một ngụm rượu, thoạt nhìn trông có vẻ không để ý lắm: “Bạn trai à?”
Lâm Vi không ngờ Thịnh Tiện lại đột nhiên hỏi chuyện riêng của mình, kinh ngạc kêu “dạ?”, sau đó đáp: “Vâng ạ.”
Thịnh Tiện bỏ ly xuống, tùy ý hỏi: “Quen nhau bao lâu rồi?”
Lâm Vi: “… Hai năm rồi ạ.”
Thịnh Tiện: “Không tệ lắm.”
Tuy rằng lên đại học rồi, nhưng bị thầy giáo hỏi chuyện yêu đương, Lâm Vi luôn cảm thấy áp lực đè nặng, cô ấy nhất thời không biết trả lời câu “không tệ lắm” này như nào.
Nhận ra cô ấy có vẻ không được tự nhiên, Thịnh Tiện nhìn thoáng qua một cái: “Đi đi.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Đừng để bạn trai em chờ lâu.”
“Dạ.” Lâm Vi vội vàng đứng dậy, thu dọn đồ của mình, sau đó quay sang nói “Năm mới vui vẻ” với Lục Kinh Yến và Thịnh Tiện, rồi đẩy cửa ra, thay giầy, vội vã rời đi.
Cửa đóng lại, cả căn phòng lớn chỉ còn Lục Kinh Yến và Thịnh Tiện.
Hai người mặt đối mặt, yến lặng ăn lẩu.
Một lát sau, Thịnh Tiện gắp một miếng thịt bò đặt vào bát cô: “Quen nhau hai năm rồi, vậy hai em ấy coi như yêu sớm nhỉ?”
Lục Kinh Yến ngước mắt nhìn Thịnh Tiện, tưởng anh mắc bệnh chung của hầu hết giáo viên: “Anh cũng kiên quyết ngăn chặn chuyện yêu sớm à?”
“Không có.” Thịnh Tiện rũ mắt, thả rau vào nồi, tùy ý nói: “Anh chỉ kiên quyết ngăn chặn tình thầy trò thôi.”
Dù là chuyện yêu sớm hay là tình thầy trò, Lục Kinh Yến cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều.
Chỉ cần là người trưởng thành, yêu đương bình thường lành mạnhh, cô cảm thấy đều cần được tôn trọng.
Lục Kinh Yến vừa định phản bác Thịnh Tiện, nhưng đột nhiên ngừng lại.
Cả một buổi tối anh chẳng nói gì nhiều với Lâm Vi, nhưng trước khi Lâm Vi rời đi, anh lại hỏi nhiều chuyện liên quan đến bạn trai của cô ấy.
Bây giờ lại nói với cô cái gì mà chỉ kiên quyết ngăn chặn tình thầy trò.
Mấy giây sau, Lục Kinh Yến ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiện.
Anh cúi đầu ăn măng, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể chỉ tùy tiện tâm sự với cô thôi.
Nhưng cô cảm thấy chỉ là trông anh có vẻ tùy tiện thế thôi.
Lục Kinh Yến theo bản năng hỏi: “Có phải anh…”
Thịnh Tiện ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô, Lục Kinh Yến vội dừng lại.
Cô chắc chắn rằng, tối nay anh gọi Lâm Vi đến là để là rõ mọi chuyện với cô.
Nhưng cô không có chứng cứ.
Hơn nữa, anh phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian để minh oan cho mình, cô làm gì cũng nên chừa mặt mũi lại cho anh.
Lục Kinh Yến im lặng vài giây, buộc phải thay đổi các từ phía sau: “… Đã biết chuyện của em và Dương Nhứ rồi không?”
Thịnh Tiện không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới Dương Nhứ, anh dừng lại một lát, nhẹ nhàng “ừm”.
Lục Kinh Yến vốn định nói sang chuyện khác, không ngờ lại nhắc đến chuyện này.
Hôm trước cô tới tìm anh, vốn là để nói chuyện này, hiện tại đã nhắc rồi, cô cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng: “Em và hắn ta cũng không tính là xem mắt, xem mắt phải do hai bên bằng lòng mới gọi là xem mắt, ngoại trừ lần đầu tiên em ôm tâm lý hoàn thành nhiệm vụ đến gặp hắn ta thì những lần gặp mặt sau đó, em đều bị lừa đến.”
“Tuy rằng hắn ta là em trai anh, em cũng không rõ quan hệ của hai người thế nào, nhưng em phải nói thẳng cho anh biết, đối với loại người như hắn ta, em không có hứng thú.”
“Thậm chí gặp một lần em sẽ đánh một lần.”
Thịnh Tiện không nói gì.
Lục Kinh Yến lén lút liếc nhìn Thịnh Tiện, không đoán được bây giờ anh đang nghĩ gì.
Có phải cô nói tàn nhẫn quá không, tuy rằng ba mẹ của Thịnh Tiện đều đã tái hôn, anh và mấy người đó cũng không thân, Nhưng dù gì trên người Dương Nhứ cũng chảy chung nửa dòng máu với anh, đến cùng bọn họ vẫn là người thân.
Lục Kinh Yến siết chặt đũa, nghĩ thầm có nên nói gì đó để cứu cánh cho câu nói tàn nhẫn vừa rồi không.
Thích một người sẽ trở nên hèn mọn như vậy sao, muốn nói gì cũng phải nghĩ xem câu đó có khiến đối phương mất hứng không.
Lục Kinh Yến thở dài, ngẩng đầu lên, chuẩn bị mở lời.
Thịnh Tiện ngồi đối diện cô bỗng lên tiếng: “Không quen, không gặp được mấy lần, cũng chưa từng nói với nhau câu nào, không tính là em trai.”
Thịnh Tiện nhíu mày: “… Thật ra anh cũng không cần người em trai này.”
Lục Kinh Yến nhìn gương mặt đầy ghét bỏ của anh, im lặng hai giây, cô thầm nghĩ, may là anh không được làm chủ, chứ nếu được làm chủ, thì người em trai này đã bị anh coi như rác rưởi mà đánh cho một trận rồi.
“Em nghe Trần Khải nói, hôm đó ở Vương Triều, anh đánh Dương Nhứ một trận?”
“Ừm.”
Mặc dù Trần Khải đã nói qua rồi, nhưng Lục Kinh Yến vẫn không kìm được hỏi: “… Có liên quan tới em sao?”
“Ừm.”
Có lẽ vì Thịnh Tiện thừa nhận, khiến Lục Kinh Yến càng thêm tự tin, cô được nước tiến tới, lại hỏi: “Trần Khải còn nói với em, sau đó, anh lại vì em…”
Lục Kinh Yến nhớ lại thái độ không tốt của mẹ Thịnh Tiện lúc đến tìm anh, sau khi bà ta rời đi, tâm trạng của anh cũng trở nên rối bời, cô sắp xếp câu từ của mình xong mới nói: “… mà cãi nhau một trận?”
“Ừm.”
Không đợi Lục Kinh Yến hỏi tiếp, Thịnh Tiện đã ngước mắt lên: “Em thích loại nào?”
Anh đổi chủ đề quá đột ngột, Lục Kinh Yến bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, hai giây sau cô mới kịp phản ứng lại: “Hả? Loại nào gì ạ?”
Thịnh Tiện giải thích cặn kẽ câu hỏi vừa rồi: “Em không thích loại người như Dương Nhứ, vậy em thích loại người như nào?”
Anh im lặng vài giây, bỏ đũa xuống, ngả người ra sau, trông có vẻ rất muốn nghe: “Mong em có thể nói tỉ mỉ một chút.”
PS: Mong em có thể nói tỉ mỉ một chút, để anh còn học hỏi.