EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMBETA: MIN…
Lần thứ ba Thịnh Tiện ngắt điện thoại của Trang Thần, anh chậm rãi bước lên cầu thang, đi tới tầng hai, sau đó đi dọc theo sàn gỗ kiểu Nhật, đi đến cuối đường, anh đẩy cửa phòng ra.
“Vãi, lại chơi trò mất tích với ông đây — “
Cùng với giọng điệu cáu kỉnh đến mức muốn lật bàn của Trang Thần, điện thoại trong túi của Thịnh Tiện lại reo lên lần thứ tư.
Lần này anh không ngắt máy nữa, mà đứng dựa vào cánh cửa, lấy điện thoại ra ấn nghe, còn tiện tay mở loa ngoài.
“A Thịnh, có phải cậu lại muốn cho ông đây leo cây — “
Một giây trước Trang Thần vừa dứt lời, một giây sau tiếng của anh ta đã vang lên ở cửa.
Trang Thần sợ hết hồn, hai giây sau, anh ta mới bất mãn nhìn về phía cái người đang đứng ở cửa: “Cậu tới cửa rồi còn nhận điện thoại làm gì?”
Thịnh Tiện bước tới, cởi áo khoác ra treo lên mắc áo bên cạnh.
Trang Thần rót trà cho Thịnh Tiện, trên mặt lộ vẻ trách móc: “Tôi vừa mới gọi cho cậu ba cuộc điện thoại, dựa vào cái gì mà cậu không chịu nhận một cuộc?”
Thịnh Tiện bưng ly trà lên nhấp một miếng: “Không nghe thấy.”
“... Đậu.” Trang Thần đưa menu đến trước mặt Thịnh Tiện: “Gọi món đi!”
Thịnh Tiện nhìn lướt qua menu: “Cậu gọi đi.”
Trang Thần gọi nhân viên phục vụ tới, gọi mấy món ăn.
Nhân viên phục vụ nhận lấy menu, lễ phép hỏi: “Hai anh có kiêng thứ gì không ạ?”
Trang Thần vừa định nói không, bỗng Thịnh Tiện – người ngồi đối diện anh ta đang rũ mi, thờ ơ với việc anh ta chọn món, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, vừa bấm vừa nói một tràng: “Không hành, không gừng, không tỏi, không ớt, không xì dầu.”
“…”
Trang Thần suýt thì bị câu “không có” chưa kịp nói ra kia nghẹn cứng trong miệng.
Mãi đến khi nhân viên phục vụ rời đi rồi, Trang Thần mới lấy lại tinh thần: “Từ khi nào mà cậu trở nên kén chọn vậy hả?”
Thịnh Tiện giơ bàn tay trái đang bi băng bó lên: “Ăn kiêng.”
“Lướt đi, cậu lừa thằng ngốc hả, phẫu thuật viêm ruột thừa cũng chẳng thấy cậu kiêng khem gì!”
Thịnh Tiện thờ ơ lướt màn hình: “Ừ, cậu nói đúng.”
Mất ba giây sau Trang Thần mới phản ứng kịp câu này của Thịnh Tiện là trả lời cho câu
“Cậu lừa thằng ngốc hả?” mà anh ta hỏi.
Anh ta mở miệng định cà khịa lại, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại phát hiện có gì đó là lạ.
Anh ta nhìn Thịnh Tiện không chớp mắt: “A Thịnh, tôi cảm thấy cậu không giống với trước đây.”
Trước đây Thịnh Tiện không xấu xa như vậy, cũng không phải hiện tại anh ấy rất xấu xa.
Anh ta chỉ về khía cạnh Thịnh Tiện nói chuyện này, không hề độc miệng như thế, cũng không thích khiến người khác nghẹn lời.
Nói chung là anh ta cảm thấy Thịnh Tiện của bây giờ rất sinh động, không giống như trước, cho người ta cảm giác xa cách, giống như người giấy đang sống ở thế giới truyện tranh.
Thịnh Tiện ngước mặt lên: “Có gì khác à?”
Nhìn đi, chỉ riêng câu hỏi này thôi đã nói lên sự khác biệt với trước đây rồi!
Trước kia, anh sẽ im lặng liếc anh ta một cái.
“Có hơi người, cảm giác không khó tiếp xúc lắm, còn biết nói đùa.”
Hầu hết những người mắc bệnh lithromantic khi còn bé không nhận được sự quan tâm, yêu thương của ba mẹ và những người nuôi nấng mình, dần dà họ không tự chủ muốn lẩn tránh tình yêu, bởi vì chỉ có lẩn tránh mới không mất đi.
Thời gian đầu Thịnh Tiện điều trị, anh ta không nắm chắc lắm, bởi vì Thịnh Tiện rất kháng cự, là kháng cự từ tận đáy lòng, anh không muốn nói cho anh ta biết chuyện trước kia của mình, tình hình trong nhà và chuyện khi còn bé đã để lại bóng ma trong lòng anh.
Thậm chí anh ta còn nghĩ, có lẽ cả đời này Thịnh Tiện sẽ không chữa khỏi bệnh, bệnh nhân mắc bệnh tâm lý rất xem thường bản thân, chỉ có anh bằng lòng thì mới có thể bước ra được, nhưng anh ta không ngờ, mới hai tháng ngắn ngủi, vậy mà anh lại thay đổi lớn đến vậy.
Đây là tình hình tốt ngoài ý muốn, Trang Thần cũng rất vui mừng, vui đến nỗi không thèm tính toán với Thịnh Tiện chuyện anh vừa bắt nạt mình nữa, anh ta cầm ly trà lên, cụng ly với ly trà của Thịnh Tiện: “Nói chung, đây là chuyện tốt, nhưng mà cũng mong cậu tiếp tục phối hợp với tôi, giống như lần này vậy, nếu tôi không giục cậu, cậu sẽ chẳng đến tìm tôi để điều trị.”
Cuối cùng Thịnh Tiện cũng nhắn tin xong, đặt điện thoại sang một bên: “Bận.”
Trang Thần: “Bận? Cậu bận cái gì? Bên trường học đang được nghỉ, gần cuối năm rồi, cũng không có vụ án lớn nào cần mở phiên tòa, cậu có việc gì đâu mà bận?”
Thịnh Tiện uống nửa ly trà, không nói gì.
Trang Thần bị anh dẫn lạc mất khẩu vị, lại bắt đầu lấy việc công làm việc tư, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy danh nghĩa khám bệnh để ăn dưa: “Cậu đừng quên, bây giờ chúng ta đang khám bệnh, khám bệnh đấy.”
Thịnh Tiện khẽ nhếch môi: “Cậu thật sự muốn biết à?”
Mãi mà không nhận được câu trả lời, Trang Thần hơi sốt ruột: “Nói thừa!”
“Được,” Thịnh Tiện đặt ly trà xuống: “Nói cho cậu biết cũng được, để cậu chuẩn bị sớm.”
Trang Thần: “Hả?”
“Bận quyến rũ một cô gái.” Ngón tay của Thịnh Tiện miết lấy miệng chén trà chậm rãi chuyển động: “Chờ ngày tôi khỏi bệnh, cũng chính là lúc tôi thoát kiếp độc thân, cho nên bây giờ nói trước với cậu để cậu chuẩn bị tiền mừng.”
Trang Thần: “??”
...
Chưa đến 10 giờ, Thịnh Tiện đã gọi nhân viên phục vụ thanh toán hóa đơn, sau đó nhìn Trang Thần ngồi đối diện đang gặm chân giò, lần thứ tư gõ bàn giục: “Đừng ăn nữa.”
“Xong ngay đây!” Trang Thần cầm hai cái chân giò, ra sức nhét vào mồm, sau đó rút giấy ra lau khô miệng, đứng lên cùng Thịnh Tiện.
Ra khỏi cửa hàng, Trang Thần nói: “Tôi lái xe tới, cho cậu đi nhờ một đoạn nhé?”
“Không cần đâu.” Thịnh Tiện dựa vào một thân cây ven đường: “Tôi có người đón rồi.”
Trang Thần: “…”
Ngay cả câu tạm biệt Trang Thần cũng không buồn nói, anh ta ôm áo khoác của mình, phất tay một cái, đạp ga rồi biến mất trong bóng đêm.
Thịnh tiện đứng ven đường, tâm tình vui vẻ nhìn dòng xe chạy tới chạy lui.
Năm phút sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt anh, một tiếng còi ngắn vang lên, cửa sổ xe hạ xuống: “Anh, mau lên xe đi.”
Dưới lần thúc giục thứ hai của Trần Khải, Thịnh Tiện bước tới mở cửa xe ra ngồi vào: “Sao người tới lại là cậu?”
“Dạ?” Trần Khải vừa điều chỉnh tay lại, vừa nói: “Tiểu Yến bảo em tới.”
Thịnh Tiện bình tình nhíu mày lại: “Cô ấy uống rượu à?”
“Không ạ, ngay cả ăn cũng chưa ăn xong cậu ấy đã đi rồi.” Trần Khải thật sự rất thích người anh họ không chút máu mủ này, đối với anh, hắn không biết không nói, biết gì nói đấy: “Em còn tưởng cậu ấy đến tìm anh, ai dè lúc hơn chín giờ, cậu ấy nhắn cho em, bảo em tới đón anh, đưa anh đi cắt chỉ.”
“Cô ấy không khỏe à?”
“Không ạ, lúc tối gặp em, em nói đùa mấy câu mà bị cậu ấy đạp cho một cái, bây giờ chân em vẫn còn rất đau đây.”
Thịnh Tiện không nói gì nữa, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn WeChat.
Thịnh Tiện: “?”
Thịnh Tiện: “A Yến.”
Thịnh Tiện: “?”
Thịnh Tiện đã gửi mấy tin nhắn, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trên khung trò chuyện cũng chưa từng hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…”
Cô đang ngủ ư?
Thịnh Tiện liếc thời gian trên điện thoại, nghĩ không thể nào.
Trên đường không có xe cộ mấy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm lướt nhanh qua, bỗng nhiên nhớ đến lúc ra khỏi tiểu khu chuẩn bị đi gặp Trang Thần, anh nhìn thấy cô thấp thoáng ở cửa.
Lúc đó trước mặt anh có một học sinh, lúc anh nhìn sang, bên đó đã không còn ai, anh cứ tưởng là ảo giác.
Thịnh Tiện liếc nhìn Trần Khải đang lái xe: “Cô ấy đi lúc mấy giờ?”
“Gì cơ ạ?” Trần Khải sửng sốt một lát mới hiểu anh hỏi Lục Kinh Yến rời khỏi bữa ăn lúc mấy giờ: “Mới ăn một lát đã đi rồi ạ, có lẽ hơn bảy giờ tối.”
Thịnh Tiện rũ mắt không nói gì.
Bảy rưỡi anh ra khỏi cửa, thời gian đúng là khớp nhau.
Trần Khải nhìn anh một cái, do dự nói, “Anh à, tiểu Yến thực sự không đi tìm anh sao?”
Thịnh Tiện nhìn vào ánh mắt của Trần Khải.
Trần Khải mất tự nhiên nhìn về phía trước, đấy tranh một hồi, hắn thành thật khai báo: “Lúc đang ăn, em có đề cập đến anh, nói cho cậu ấy biết chuyện anh đánh Dương Nhứ, còn nói cho cô ấy biết quan hệ của anh và Dương Nhứ, chẳng phải hai ngày trước em ăn tối với dì út sao, dì ấy nói chuyện anh và mẹ cãi nhau cho mẹ em biết, em nghe xong thì nói với Tiểu Yến, em còn chưa nói xong thì cậu ấy đã rời đi rồi…”
Trong xe rất yên tĩnh, một lúc lâu sau Thịnh Tiện vẫn không phát ra tiếng động nào.
Trần Khải gãi gãi đầu: “Anh à, em tưởng anh nói với Tiểu Yến chuyện này rồi, không ngờ tiểu Yến chẳng biết gì, em vốn không định nói cho anh biết, nhưng em cảm thấy có lẽ bản thân đã gây rắc rối rồi, bởi vì lúc Tiểu Yên rời đi, sắc mặt cậu ấy rất khó coi, em cũng không rõ có phải vì chuyện anh là anh trai của Dương Nhứ mà cậu ấy giận lây sang anh không nữa.”
Thịnh Tiện vẫn không nói chuyện.
Trần Khải không rõ Thịnh Tiện đang nghĩ gì, suy ngẫm một lát, hắn nói: “Anh à, có lẽ anh không biết, tình huống của tiểu Yến rất đặc biệt, ba mẹ cậu ấy qua đời lúc cậu ấy học cấp 2, được chú nuôi dưỡng, tuy rằng trông họ đối xử với cậu ấy rất tốt, nhưng con trai thứ hai của chú cậu ấy thật sự không phải là người, lúc nào cũng bảo cậu ấy kết thân với đối tác để kiếm tiền cho mình, tên anh họ kia của cậu ấy nằm mơ cũng muốn lấy cậu ấy đổi một đơn hàng lớn, cho nên lúc tiểu Yến 18 tuổi đã bắt đầu bị người thân của mình lừa gạt, cô ấy cực kỳ ghét những đối tượng hẹn hò đó, vì vậy em rất chắc chắn, nhất định là vì Dương Nhứ nên cô ấy mới ghét anh.”
Trần Khải liếc nhìn Thịnh Tiện, thấy khóe môi anh giương cao: “Đúng là cô ấy thật.”
Trần Khải kinh ngạc, suýt nữa đâm vào hàng rào bên cạnh: “Cô ấy?”
Có vẻ tâm tình của Thịnh Tiện rất tốt, anh cười khẽ: “Thảo nào không thèm để ý tới tôi.”
Trần Khải: “Tại sao không thèm để ý anh?”
Dường như Thịnh Tiện không nghe thấy, lại không nói gì nữa.
Trần Khải đã quen thấy anh như vậy, sau một lát, hắn nghiêm túc hỏi: “Anh à, ngày mai là giao thừa rồi, anh định đón kiểu gì? Vẫn ở một mình sao?”
Thịnh Tiện: “Ngày mai là giao thừa à?”
Trần Khải: “…”
Thịnh Tiện liếc qua ngày tháng, đúng vậy thât, hai giây sau: “Cảm ơn.”
Trần Khải: “?”
Cậu ta có làm cái gì đâu mà anh họ lại cảm ơn cậu ta?
Thịnh Tiện không để ý đến Trần Khải đang mơ hồ, anh cầm điện thoại mở vòng bạn bè ra, đăng một bài viết chỉ có Lục Kinh Yến mới nhìn thấy.
...
Lục Kinh Yến nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô cuộn mình nằm trên giường hơn mười phút, sau đó không khống chế được cầm lên xem thử, là tin nhắn Thịnh Tiện gửi tới, cô không muốn ấn vào xem lắm, thấy vòng bạn bè có một chấm đỏ, cô lập tức mở ra xem.
Thịnh Tiện: Sắp sang năm mới rồi, lại đón Tết một mình.
Mười phút sau, vòng bạn bè lại xuất hiện một chấm đỏ.
Thịnh Tiện: Không nhớ đã một mình trôi qua bao nhiêu cái Tết rồi, mà Tết năm nay lại còn bị thương nữa.
Bài viết này còn kèm một hình ảnh bàn tay bị thương.
PS: Ngủ ngon ~ giáo sư Thịnh, nhất định không được học theo Tần Kiết, sẽ học thói xấu đấy!