“…”
Qua Tết âm lịch, giáo sư Thịnh sẽ bước sang tuổi 29.
Một người sắp 30 tuổi lại nói với cô thời kỳ dậy thì của anh đến rồi.
Lục Kinh Yến bị chặn họng lườm Thịnh Tiện đúng 30 giây: “... Anh chắc chắn không phải thời kỳ mãn kinh chứ?”
...
Trợ lý đứng chờ ở cửa đồn công an, thấy Thịnh Tiện lái xe đến thì vội chạy tới trước mặt anh, mở cửa xe ra: “Luật sư Tưởng tới rồi ạ.”
Thịnh Tiện nâng mi mắt lên, “Sao anh ấy lại tới đây?”
Trợ lý gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: “Lúc ấy em giận quá, nên bóc chuyện này đăng vào trong nhóm luật sư, đúng lúc luật sư Tưởng đang đang bàn công chuyện ở gần tòa án nên hỏi địa chỉ qua đây luôn ạ.”
Thịnh Tiện không nói gì, chờ Lục Kinh Yến xuống xe, rồi đi theo trợ lý vào đồn cảnh sát.
Luật sư Tưởng ngồi trên chiếc ghế mà vừa bước vào đồn công an là nhìn thấy, thấy người đi vào anh ta vội đứng lên hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
Thịnh Tiện vừa dứt lời thì cảnh sát đã gọi anh: “Tới rồi à? Tới rồi thì mau vào đây để lấy khẩu cung.”
Thịnh Tiện đáp “ừ“, đi theo cảnh sát vào trong, đi được hai bước, dường như anh nghĩ đến cái gì đó, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Kinh Yến: “Lại đây.”
Lúc này luật sư Tưởng mới phát hiện còn có người, anh ta huých nhẹ trợ lý bên cạnh, khẽ hỏi: “Đấy là ai thế?”
“Cô Lục – Lục Kinh Yến.” Trợ lý nhìn vẻ mặt mờ mịt của luật sư, nhỏ giọng nói: “Là cái người ‘Anh có độc’ đấy.”
“Đứa trẻ trong miệng Thịnh Tiện ấy hả?”
“Đúng vậy, cô ấy chính là đứa trẻ đó.”
“Mẹ kiếp, đứa trẻ cái mẹ gì? Mẹ của đứa trẻ thì có.”
“…”
Lúc hai người đang nhỏ giọng thì thầm, Lục Kinh Yến đã đi tới trước mặt Thịnh Tiện.
Cô đang định hỏi Thịnh Tiện kêu cô làm gì, khóe mắt liếc sang bên cạnh, sau đó vội ngoảnh đầu nhìn qua.
Cái tên cầm dao đang co ro một góc, hai tay bị còng lại, ngồi xổm dưới đất.
Trong nháy mắt, gương mặt của Lục Kinh Yến tối sầm lại, ánh mắt cô như giấu con dao nhọn đâm thẳng về phía đối phương: “Mẹ nó, sao mày vẫn còn mặt mũi để sống thế?”
Tên cầm dao hành hung người: “…”
Luật sư Tưởng: “…”
Cảnh sát trực ban: “…”
Thịnh Tiện hắng giọng.
Lục Kinh Yến không phục, cứ trừng mắt nhìn tên cầm dao hành hung người kia, dùng ánh mắt hung hăng chửi rủa tên đó một trận, sau đó mới miễn cưỡng nhìn về phía Thịnh Tiện.
“Đi thôi, đừng để cảnh sát phải chờ.” Thịnh Tiện nói.
Lục Kinh Yến chớp mắt, lúc này mới kịp phản ứng lại, lúc nãy anh bảo cô đi lấy khẩu cung với anh: “Ơ này, chẳng lẽ anh không thể tự khai được sao?”
Thịnh Tiện: “Có thể.”
“…”
Có thể mà còn gọi cô.
Lục Kinh Yến liếc nhìn Thịnh Tiện, còn chưa lên tiếng, Thịnh Tiện đã nói: “Anh không yên tâm để em ở đây một mình.”
Lục Kinh Yến ngửa đầu quan sát đồn công an thiêng liêng và chính nghĩa này một vòng, khó tin nói: “Không yên tâm?”
Thịnh Tiện gật đầu: “Ừ, đúng vậy, anh sợ em đánh người ta.”
Lục Kinh Yến: “??”
“Anh giỏi thật, luật sư Tưởng cũng không kém cạnh, nhưng nếu em ra tay đánh người trong đồn cảnh sát thì dù anh có bản lĩnh đến đâu cũng chưa chắc bảo lãnh được em đâu.”
Lục Kinh Yến: “…”
...
Lấy khẩu cung xong, vừa rời khỏi đồn công an không lâu, trợ lý của Thịnh Tiện đã nhận được điện thoại.
Trợ lý nghe máy chưa được mấy phút đã cúp, vừa lái xe vừa nói: “Bên đồn cảnh sát gọi điện tới, nói là đã nắm được tình hình rồi, cái tên cầm dao hành hung người kia tên là Chương Lượng, trước đó hắn ta thua kiện và bị tòa án yêu cầu bồi thường cho đương sự của thầy hơn một trăm nghìn tệ, hắn ta vẫn chưa bồi thường, bị tòa án niêm phong tài sản, còn bị xếp vào danh sách chây ì không chịu trả nợ, hắn ta càng nghĩ càng không phục, hôm nay hắn ta uống rượu xong thì chạy tới cửa tòa án làm ầm ĩ lên.”
Nghe xong chân tướng sự việc, Lục Kinh Yến không còn chỗ nào để nói: “Chỉ vì thua kiện, không phục mà dùng dao đâm người khác? Có đầu không có óc, ví sao lại bị thua kiện? Sao không tự hỏi bản thân ấy?”
“Vừa nãy em không nên đi lấy khẩu cung với anh, lúc đó em nên ngồi xổm ở đồn công an, nhân lúc cảnh sát đi vệ sinh hay đi uống nước gì đó thì đánh cho tên kia một trận.”
Lúc nãy luật sư Tưởng bắt xe đến đồn cảnh sát, cho nên lúc về thì đi nhờ xe bọn họ, giờ đang ngồi ở ghế phụ.
Anh ta và trợ lý của Thịnh Tiện nghe bên đồn công an nói kết quả điều tra xong, tức đến nỗi muốn chửi tên cầm dao hành hung người vài câu.
Nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Lục Kinh Yến ngồi phía sau chọc cười.
Luật sư Tưởng khá biết dưỡng sinh, cầm bình giữ nhiệt lên uống hai ngụm, cười híp cả mắt: “Đúng là một đứa trẻ mà.”
Trợ lý cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Đúng là rất cáu kỉnh, giống hệt học sinh tiểu học.”
Lục Kinh Yến không hiểu, xoay đầu nhìn ba người trên xe một vòng: “Đứa trẻ gì cơ? Ai cáu kỉnh giống học sinh tiểu học?”
...
Sau khi tạm biệt luật sư Tưởng và trợ lý, Lục Kinh Yến đi ăn tối cùng Thịnh Tiện.
Địa điểm là do Lục Kinh Yến chọn, cô cầm điện thoại di động nhìn một lúc lâu, tìm thấy một nhà hàng Quảng Đông có đồ ăn thanh đạm.
Đồ ăn cũng là Lục Kinh Yến gọi, sau khi gọi món xong, lúc quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, cô ói ra một chuỗi yêu cầu: “Không hành, không gừng, không tỏi, không ớt…” Lục Kinh Yến nhớ, ăn nước tương sẽ làm cho vết sẹo bị thâm sạm, vì vậy bổ sung thêm: “Không nước tương, còn nữa, nhớ cho hai cây nhân sâm vào canh giúp tôi.”
Thịnh Tiện thấy Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm nhân viên phục đang ghi lại tất cả yêu cầu của cô, thực sự cảm thấy cô phản ứng hơi thái quá.
Anh và cô không giống nhau, cô được nuôi nấng cẩn thận từ bé, nhưng từ lúc anh 5 tuổi đã thường xuyên nhịn đói, có đôi khi giúp việc làm biếng, anh chỉ có thể ăn cơm thừa từ hôm trước.
Anh đứng trên ghế hâm nóng thức ăn, lúc đó còn quá nhỏ, chỉ biết bắt chước, sau đó anh bị bỏng tay, vết rộp rất lớn, đau cả tháng trời mới đỡ, thậm chí còn không bôi thuốc mỡ.
Không phải anh không chịu bôi, mà là lúc đó anh vốn không biết có loại thuốc mỡ này.
Lúc anh còn rất nhỏ, đã bắt đầu học làm rất nhiều chuyện, số lần bị thương không ít, nhưng chưa từng dùng đến thuốc, sau khi bị thương cũng không được tẩm bổ.
Cũng chẳng phải anh sống khô khan, là thói quen, chẳng có ai cảm thấy bạn là người cao quý đến đâu, dần dà, đến chính bản thân bạn cũng cảm thấy bản thân mình chẳng phải là người cao quý gì.
Bây giờ thấy cô cẩn thận như vậy, tuy cảm thấy cô phản ứng thái quá, nhưng anh cũng không cản cô lại.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh biết, thì ra anh cũng có thể được đổi xử nghiêm túc như vậy.
Cơm nước xong, về đến nhà, Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm Thịnh Tiện uống thuốc.
Thật ra hôm nay không cần thay thuốc, nhưng vết thương của Thịnh Tiện hơi rướm máu, Lục Kinh Yến nhìn băng gạc trên tay anh, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định thay thuốc cho anh.
Lục Kinh Yến xem lại video quay ở bệnh viện, sau đó gọi Thịnh Tiện qua đây ngồi.
Thịnh Tiện đứng ở bên cạnh, rũ mắt nhìn cô hai giây, kéo ghế ra ngồi bên cạnh cô.
Lục Kinh Yến lấy thuốc mỡ và băng gạc, chìa tay về phía Thịnh Tiện: “Đưa tay cho em.”
Thịnh Tiện không nhúc nhích, đầu ngón tay hơi cuộn lại.
Lục Kinh Yến gõ bàn một cái, nói: “Tay.”
Yết hầu Thịnh Tiện khẽ trượt lên xuống, qua vài giây, anh nâng tay, đặt lên bàn.
Lục Kinh Yến thò tay ra nắm lấy tay anh.
Đầu ngón tay Thịnh Tiện run lên, vô thức muốn rụt lại.
“Sao vậy, em làm anh đau à?” Lục Kinh Yến nhận ra sự khác thường của anh, động tác của cô nhẹ lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay anh, cách băng gạc thổi hai cái, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ thì sao, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cô thổi vào lòng bàn tay anh hơi ngưa ngứa, ngay đến trái tim anh cũng khẽ loạn nhịp theo.
Anh nhìn vẻ mặt vừa cẩn thận vừa quan tâm của cô, mím môi, nhẹ nhàng “ừ“ một tiếng.
Qua hai giây, anh chậm rãi thả lỏng đầu ngón tay, để cô tùy tiện kéo tay mình.