Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngày Hủy Hôn, Tôi Dùng Y Thuật Chấn Thiên Hạ - Tiêu Dật

"A!"

"Ma kìa !! "

"Quỷ nhập tràng rồi, chạy mau !!! "

Vừa thấy Tô Đại Hải mở mắt, cả tang đường lập tức náo loạn. Ngay cả người nhà họ Tô cũng sợ hãi lùi liền mấy bước. Chết rồi, sao có thể sống lại? Phản ứng đầu tiên của mọi người là ... quỷ nhập tràng!

Dù trước đó Tô Nhan vẫn mong ông nội sống lại, cô cũng giật nảy mình, huống chi những người khác.

"Không phải quỷ nhập tràng đâu, là ông ấy sống lại rồi!"

Giọng Tiêu Dật vang lên như sấm nổ bên tai mọi người.

Đám người đang hoảng hốt khựng lại, vừa sợ vừa nghi nhìn Tô Đại Hải. Không phải quỷ nhập tràng? Thật sự cải tử hoàn sinh sao?

Ngồi trong quan tài pha lê, Tô Đại Hải cũng ngơ ngác. Chẳng phải mình đã chết rồi ư? Sao còn nhìn thấy họ? Là mình sống lại? Hay là họ cũng ... chết theo?

"Là tôi cứu ông. Tôi đến từ núi Bất Chu ... "

Tiêu Dật nói, tiện tay cầm lấy hôn thư bên cạnh.

'Ông làm chứng cho tôi một câu đã ... "

"Cậu là Tiêu Dật? Đệ tử của lão Thần Tiên?"

Chưa đợi Tiêu Dật nói xong, Tô Đại Hải đã kích động không kìm được. Ông tin mình sống lại rồi, chẳng phải vì gì khác: lão Thần Tiên là người có thể giành người từ tay Diêm Vương cơ mà!

"Đúng. Tôi vâng lệnh sư phụ xuống núi ... "

Tiêu Dật gật đầu.

"Đa tạ vị thần tiên trẻ đã cứu mạng."

Tô Đại Hải càng kích động, xoay người quỳ rạp ngay trong quan tài pha lê.

Nghe đoạn đối thoại ấy, mọi người cuối cùng cũng tin Tô Đại Hải không phải quỷ nhập tràng, mà là thật sự sống lại. Chưa kịp thở phào, họ lại bị hành động của Tô Đại Hải làm cho sững sờ - ông ấy vậy mà quỳ xuống trước một chàng trai trẻ!

Ông cụ nhà họ Tô là nhân vật chỉ cần giậm chân một cái là khiến cả Trung Hải rúng động, đại lão số một số hai đấy! Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dật đã hoàn toàn khác biệt. Khi nãy họ còn nhìn anh như nhìn kẻ thần kinh. Còn bây giờ ..

Tô Đại Hải sống lại, Tiêu Dật thật sự có thể cải tử hoàn sinh! Đây e rằng chẳng còn là y thuật nữa, mà là thủ đoạn của thần tiên!

Ngay khoảnh khắc ấy, không ít tay to mặt lớn bắt đầu tính toán: người kỳ nhân dị sĩ như thế, nhất định phải kết giao cho bằng được.

"Cha ... "

"Ông nội ... "

Người nhà họ Tô vội vã bước lên, định đỡ Tô Đại Hải.

"Mau, tất cả quỳ xuống, dập đầu tạ ơn vị thần tiên trẻ!"

Tô Đại Hải quát lớn.

'Thôi, tôi không dám nhận đâu."

Tiêu Dật kéo Tô Đại Hải dậy, đặt hôn thư trước mặt ông.

"Tôi cứu ông là vì cái này."

"Hôn thư? Ừ đúng, hôn thư ... Tiểu Nhan, lại đây mau!"

Nhìn hôn thư, Tô Đại Hải kích động đến run cả người. Ông còn quên mất, Tiêu Dật có hôn ước với cháu gái mình!

"Ông nội, ông ... "

Tô Nhan bước lên, nhìn ông nội bằng xương bằng thịt, nước mắt lại trào ra. Cô thấy cứ như đang mơ, chẳng thật chút nào.

"Chọn ngày chi bằng hôm nay, hai đứa cưới luôn đi!"

Tô Đại Hải nắm tay cháu gái, quay sang Tiêu Dật nói.

"Hả?"

Tô Nhan sững người. Cưới? Hôn thư là thật ư? Tuy trước đó cô từng nói, chỉ cần Tiêu Dật cứu sống ông nội, cô sẽ lấy anh, nhưng đâu có nghĩ là thành thật. Dù cô có chấp nhận, cưới ngay hôm nay chẳng phải quá gấp gáp sao?

"Con cả, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn hết mấy câu đối màu trắng, vòng hoa tang lễ đi, thay bằng màu đỏ thẫm, trang hoàng lễ cưới ngay ... "

Tô Đại Hải càng nghĩ càng thấy hay: chàng rể này tuyệt đối không thể để chạy mất. Cưới gấp, động phòng sớm, rồi sinh cho ông một thằng cu bụ bẫm - thế là vị thần tiên trẻ kia coi như đã là nửa người nhà họ Tô!

??? '

Đừng nói Tô Minh Huy sững sờ, mà tất cả mọi người tại chỗ đều đơ ra. Đám tang hóa đám cưới? Ông cụ vừa sống lại, sao trông có vẻ ... không được bình thường lắm?

Chỉ có mấy vị tai to mặt lớn là chợt lóe ý nghĩ: xem ra chàng trai này còn lợi hại hơn họ tưởng, chẳng thế thì lão Tô mới có phản ứng như vậy.

"Ông nội ... "

Tô Nhan quýnh lên, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tinh thần!

"Cháu ngoan, yên tâm. Tuy hơi gấp một chút, nhưng ông nội tuyệt đối không để cháu thiệt thòi đâu ... Thẳng Hai, đi chuẩn bị 200 triệu nhân dân tệ tiền mặt làm của hồi môn cho Tiểu Nhan."

Tô Đại Hải vẫn ngồi ngay trong quan tài pha lê, bắt đầu sắp xếp.

"À đúng rồi, khu trang viên lưng chừng núi giá 800 triệu đã bán đi chưa? Nếu rồi thì mua lại ngay, coi như đồ cưới kèm theo."

"200 triệu tiền mặt?"

"Khu trang viên 800 triệu?"

Mọi người tròn mắt - ra tay hào phóng quá!

Mấy kẻ vừa nãy còn nhằm vào Tô Nhan thì vỡ vụn tâm trạng trong nháy mắt, ghen đỏ mắt. Chỉ một câu là cho Tô Nhan tròn một tỷ nhân dân tệ - lão gia thiên vị quá rồi chứ!

Tô Nhan lại chẳng vui được chut nao; cô không muốn cứ mơ mơ hồ hồ mà lấy chồng. Khổ nỗi ở nhà họ Tô, lời lão gia như đinh đóng cột, đã quyết rồi thì chẳng ai thay đổi được, ngay cả cô cũng không!

Khi cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy trêu chọc của Tiêu Dật, cô tức không chịu nổi - tên này đứng nhìn cho vui chắc?

"Bây giờ tin hôn thư là thật rồi chứ? Không nói tôi lừa cưới nữa nhé?"

Tiêu Dật cười tít mắt.

"Cô cầu xin tôi đi, tôi sẽ ngăn ông nội cô, thế nào?"

"Tôi ... "

Tô Nhan tức muốn chửi ầm lên. Cái bản mặt này thật đáng ăn đòn.

"Nhanh lên, chậm chút là ông nội cô sắp xếp cả động phòng luôn đấy.

Tiêu Dật tỏ ra đầy hứng thú.

"Tôi ... tôi cầu xin anh!"

Tô Nhan nghiến răng nói.

"Hê hê."

Tiêu Dật cười đắc ý. Con nhóc này, anh đây còn không trị nổi chắc?

"Vị thần tiên trẻ, động phòng tạm sắp ở trang viên nhà họ Tô, thế nào?"

Tô Đại Hải ngoảnh lại, cười nịnh nọt.

Tô Nhan cạn lời. Ông nội thật sự sắp xếp cả động phòng ư?

"Khoan đã, ông Tô, ông hiểu lầm rồi. Lần này tôi đến là để ... từ hôn."

Giọng Tiêu Dật bình than. Đến luc tôi thể hiện rồi!

"Gì cơ? Từ hôn?"

Tô Đại Hải sững người.

Không gian vốn đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người Tiêu Dật. Anh ta có vấn đề không đấy!

Chưa nói đến của hồi môn một tỷ tệ, chỉ nói riêng Tô Nhan - cô là đệ nhất mỹ nhân Trung Hải! Người thích cô không đến nghìn thì cũng tám trăm; ngay ở đây cũng có cả chục người!

Trước đo Tiêu Dat bao muon từ hon, chang ai để tam lắm, vì hon thư còn chưa rõ thật giả. Giờ lão gia đã sắp xếp đám cưới, sắp cưới được minh châu của nhà họ Tô, một bước lên đỉnh đời ... mà anh lại muốn từ hôn?

Đàn ông nào cưỡng nổi cám dỗ như thế? Đang có mặt ở đây, đố ai làm được!

Bên cạnh, Tô Nhan thì nổi giận. Cô bị từ hôn? Chẳng lẽ cô còn không xứng với anh ta? Cô có thể phản đối, nhưng Tiêu Dật dám từ hôn ngay trước mặt bao người - cô không thể chấp nhận. Chuyện này mà lan ra ngoài, mặt mũi cô biết để đâu?

"Anh không muốn cưới tôi?"

Tô Nhan trừng mắt với Tiêu Dật.

"Không muốn."

Tiêu Dật quả quyết.

"Anh ... nếu tôi nhất quyết phải lấy thì sao?"

Lửa giận của Tô Nhan bùng lên.

"Thì tôi cũng không cưới!"

Tiêu Dật lắc đầu. Chỉ mỗi sĩ diện của cô là quý chắc? Vừa nãy nói tôi lừa cưới, tôi cũng mất mặt lắm đấy!

Tô Nhan siết chặt nắm đấm. Quá đáng thật!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!