Kích đầu tiên, Trần Hạo hoàn toàn là đánh bất ngờ làm đám người kia trở tay không kịp, nên mới có thể bị hắn một đầu đụng ngã như thế.
Thế nhưng, lúc này bọn chúng đã kịp phản ứng mà phản kích lại. Cho dù đầu Trần Hạo có cứng như thế nào đi nữa, thì chẳng lẽ còn có thể cứng chọi cứng cùng thiết quyền đã được quán chú nguyên lực cường đại của một Nhất phẩm Võ sĩ hay sao? Chẳng khác nào châu chấu đá xe cả.
“Bành!”
“Ah…!”
“Răng rắc!”
Vẫn như cũ là một tiếng va đập cực lớn kèm theo tiếng hét thảm. Bất quá, lần này lại kèm theo âm thanh thanh thúy khi xương cốt vỡ vụn.
Trần Hạo không rên lấy một tiếng, ôm đầu lui nhanh về vị trí cũ. Ngược lại, tên kia sau khi phát ra một quyền cường đại thì kêu lên thảm thiết rồi ôm vội lấy tay phải có chút cúi người, sắc mặc hắn hơi tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa!
“Tay của ta, tay của ta…..Ah………..”
Thân hình đang vọt đến của Tiêu Cát Sơn bỗng dưng cứng ngắc lại như trúng định thân thuật, hai tròng mắt trừng lớn lồi cả ra ngoài. Cho dù có nghĩ nát óc thì hắn cũng không ngờ đến vị tiểu sư đệ nhìn như có chút bạc nhược này lại hung mãnh đến thế!
Đầu của hắn, chẳng lẽ trời sinh đã là sắt thép hay sao?
Có lẽ là không phải, bởi vì sau khi Trần Hạo lui về, mặc dù không rên lấy một tiếng nhưng hắn cũng phải ôm đầu mà nhe răng nhếch miệng. Mặc cho mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn vẫn dùng cặp mặc lạnh lùng của mình nhìn chắm chắm bọn cặn bã kia như trước.
Giống như một con Độc Lang bị nuôi nhốt, khí tức hung tàn hắn tỏa ra làm cho mọi người không rét mà run!
Tuy vừa rồi ngăn cản không kịp nhưng lúc này Tiêu Cát Sơn cũng đã vọt đến trước đám người. Tiếng hét lớn khi nãy của hắn cũng truyền rõ vào tai những người ở đây. Ngoại trừ sự phẫn nộ và sợ hãi ra thì đám người kia cũng không dám làm gì Trần Hạo nữa.
Tiêu Cát Sơn nhìn thoáng qua đám cặn bã kia bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó bước đến bên Trần Hạo hỏi bằng giọng quan tâm: “Tiểu sư đệ, ngươi có sao không?”
“Ta không sao” Trần Hạo đáp.
“Cát Sơn sư huynh, tiểu tử này là một tên trộm, hắn dám trộm đồ của chúng ta!” một người trong đám cặn bã nói ra với vẻ tức giận, bọn hắn thấy rõ Tiêu Cát Sơn có ý che chở cho Trần Hạo, biết rõ không thể nào động thủ được nữa.
“Ăn trộm? Còn là trộm đồ của các ngươi?” vẫn trong trạng thái trần truồng, Tiêu Cát Sơn quay người dùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn đám cặn bả kia hỏi lại.
“Đúng vậy, chúng ta tận mắt thấy đồ đạc của chúng ta nằm bên trong hộc tủ của hắn, không những trộm đồ hắn còn làm Cát Viễn cùng Cát Đào bị thương! Tiêu gia chúng ta tuyệt đối không thể để cho một tên bại hoại như vậy tồn tại! Cát Sơn sư huynh, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta!”
“Vậy sao? Các ngươi xác định là hắn có trộm đồ của các ngươi?”
“Chúng ta xác định!”
Tên gia hỏa này nói bằng giọng khẳng định. Đồ là do bọn hắn tự tay nhét vào hộc tủ của Trần Hạo, đương nhiên là dám xác định rồi. Cho dù Tiêu Cát Sơn bao che cho tiểu tử này thì cũng không thể nói được gì!
Ăn trộm, nhất là vừa mới nhập môn đã lộ ra tính xấu như thế thì khả năng bị Tiêu gia trục xuất là rất lớn.
“Các ngươi vừa rồi thấy được những gì? Cứ nói rõ ràng và chi tiết ta nghe thử xem sao?” Tiêu Cát Sơn bỗng dung quay người mỉm cười nhìn mấy tên thiếu niên đang có chút thấp thỏm đứng xem xung quanh hỏi.
Có thể trở thành đệ tử Tiêu gia thì tất nhiên không có ai là hạng tầm thường. Tuy những tên này có chút không yên, sau sự kiện vừa rồi bọn họ đã nhìn ra được Tiêu Cát Sơn có chút che chở cho Trần Hạo, cũng rõ thân phận của hắn không tầm thường. Huống chi bọn chúng không phải là Trần Hạo, đối với Tiêu gia hoàn toàn không biết gì. Cho dù trong số bọn chúng có vài người chưa từng gặp qua Tiêu Cát Sơn, thế nhưng danh tiếng của hắn thì đã nghe thấy. Chỉ có Trần Hạo là không rõ mà thôi.
Thế nên bọn họ biết mình phải nói như thế nào cho hợp, với lại họ chỉ nói lên sự thật mà thôi.
“Chưa, chúng ta cũng chưa thấy được cái gì!” Những thiếu niên này đều là trăm miệng một lời mà đáp.
“Các ngươi thật sự không thấy gì?” Nụ cười trên mặt Tiêu Cát Sơn càng đậm hơn.
“Chúng ta chỉ chứng kiến bọn hắn xông về phía hắn (chỉ Trần Hạo) kêu gào hắn trộm đồ rồi muốn đánh, còn lại thì không biết gì nữa…”
“Ân, rất tốt.” Tiêu Cát Sơn gật đầu thỏa mãn, tiếp đó nụ cười trên mặt biến mất, một lần nữa nhìn về phía bọn cặn bả kia lạnh lùng hỏi: “Các ngươi nghe thấy chưa? Bọn hắn cũng không thấy gì.”
“Cát Sơn bọn họ không thấy cũng không sao, chúng ta cứ kiểm tra hộc tủ của tiểu tử này một lần thì sẽ rõ ràng thôi!”
“Nếu kiểm tra không ra cái gì thì sao?” giọng Tiêu Cát Sơn càng lạnh hơn.
“Kiểm tra không ra.. Kiểm tra không xong thì thôi, coi như là chúng ta đã trách lầm hắn đi…”
“Con mẹ ngươi chứ! Nói chuyện còn hay hơn cả hát!” Tiêu Cát Sơn vẫn với giọng điệu lạnh lùng: “Nếu kiểm tra không ra cái gì thì hành động của các ngươi chính là vu oan hãm hại người khác. Tiêu gia ta không cần hạng cặn bã như các ngươi! Đương nhiên, nếu quả thật kết quả lục soát giống như các người nói… thì Tiêu gia cũng sẽ trục xuất Tiểu sư đệ. Các ngươi thấy thế nào?”
“Điều đó là đương nhiên! Cát Sơn sư huynh, ngươi…” một trong số những tên cặn bả lớn tiếng nói.
Chỉ có điều hắn còn chưa hoàn thành lời nói thì đã bị một tên trong đám chặn miệng: “Câm mồm!”
Người lên tiếng chính là tên gia hỏa được gọi là Nhị Ca kia. Tên hắn là Tiêu Cát Xương, là một trong số những tên tùy tùng bên cạnh Tiêu Cát Hàn, cũng là người được Tiêu Cát Hàn trọng dụng nhất. Bởi vì cả hai đều có đủ những tiềm chất âm hiểm, hèn hạ cùng vô sỉ như nhau. Chỉ có điều Tiêu Cát Hàn che giấu những điều đó càng sâu hơn mà thôi.
“Nhị ca…”
“Đã bảo ngươi câm miệng rồi mà!” Tiêu Cát Sơn tiến lên phí trước, mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, trông còn khó coi hơn cả khóc nói: “Cát Sơn sư huynh, chắc là Cát Viễn đã nhìn nhầm rồi, mọi chuyện…đều là hiểu lầm mà thôi. Hay là thôi… không cần phải kiểm tra nữa.”
“Nhị ca…” Tên vừa rồi có chút không hiểu sao Nhị ca lại không muốn kiểm tra nữa, đã sắp xếp kĩ càng rồi, có gì mà phải sợ chứ?
“Ba..”
“Ta đã bảo ngươi câm miệng rồi mà!” Tên kia chưa kịp nói xong thì Tiêu Cát Sơn đã vung tay tát tới một cái rõ to. Hắn là người vô cùng thông minh, biết rõ Tiêu Cát Sơn rất thiên vị Trần Hạo, hơn nữa trong mắt hai người đều là vẻ trấn định giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Tuy rằng tạm thời hắn còn chưa thể khẳng định Tiêu Cát Sơn và Trần Hạo có phải là đã phát hiện ra âm mưu của bọn họ hay không. Đồng thời cũng không dám nắm chắc đồ mà bọn họ cho vào vẫn còn nằm trong ngăn tủ của Trần Hạo. Nếu cứ mạo hiểm việc mấy người huynh đệ có khả năng bị trục xuất khỏi Tiêu gia chỉ để đối phó một tên tiểu tử như hắn thì có phần không đáng, cũng không cần phải như thế. Có rất nhiều biện pháp để đối phó với Trần Hạo sau, không cần phải ở chỗ này xoắn sít.
“Đúng là đồ bỏ đi! Về sau đừng có để cho ta nhìn thấy các ngươi khi dễ tiểu sư đệ! Cút!” Tiêu Cát Sơn lạnh giọng quát lớn.
Đối với người này, từ trước đến nay hắn đều có chút không ưa, thế nhưng dù sao cũng đều là đệ tử Tiêu gia. Quả lại bọn họ còn là đồng đảng của Tiêu Cát Hàn, thế nên dù cho hắn chán ghét như thế nào đi nữa thì cũng không thể đem chuyện này nháo lớn, bởi vì thân phận của Tiêu Cát Hàn tại Tiêu gia cũng không đơn giản chỉ là đệ nhất thiên tài hàng chữ Cát.
“Vâng, chúng ta đi ngay đây!” Tiêu Cát Sơn vội vàng đáp.
“Ta đếm tới ba, nếu các ngươi vẫn còn chưa biến mất khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách ta không khách khí!” Khóe miệng Tiêu Cát Sơn có chút quỷ dị nhếch lên, bắt đầu đếm: “Một…”
“Đi!” Tuy rằng trong lòng còn có chút không phục nhưng bọn cặn bã này đều biết Tiêu Cát Sơn lợi hại như thế nào. Không đợi hắn đếm đến tiếng thứ hai, tất cả đều nhanh chóng vọt đến hộc tủ của mình, ngay cả hai tên té ngã trên mặt đất cũng không ngoại lệ, cấp tốc lấy đồ của mình mặc lên một cách qua loa rồi xông vội ra ngoài.
Ngay lúc bọn họ vừa mở hộc tủ của mình ra, lập tức Tiêu Cát Sơn, Trần Hạo cùng với phần đông các thiếu niên vây xem gần đó đều đồng thời đưa tay lên che kín mũi của mình. Thực con mẹ nó thối ah……….
Thời điểm bọn họ mặc xong quần áo chạy vội ra, mùi hôi thối trùng thiên đã tràn ngập khắp cả phòng thay đồ.
Khi mọi người chứng kiến tại vị trí bờ mông của bọn chúng có dính một ít đồ vật sền sệt màu vàng, nổi bật trên màu trắng tuyết của quần áo, ngay lập tức nguyên cả đám mở to hai mắt mà nhìn. Rốt cuộc minh bạch cái mùi thối trùng thiên kia là xuất phát từ đâu ra. Nguyên cả đám cúi người lớn tiếng nôn ọe…
Trần Hạo cũng trừng to mắt mà nhìn. Hắn có chút liếc mắt sang Tiêu Cát Sơn đang đứng cười một cách giả tạo ở kế bên, trong nội tâm cũng không biết phải nói gì cho phải.
“Ha ha ha… Tiểu sư đệ, rất thú vị phải không?” Tiêu Cát Sơn vừa cười to vừa nói: “Chúng ta mau đi ra ngoài thôi, trong này thối quá rồi, gặp lại sau ở bên ngoài…”
Tiêu Cát Sơn nói xong liền trần truồng hướng ngăn tủ của mình chạy nhanh tới.
Trần Hạo cùng nguyên cả đám thiếu niên còn lại cũng phi tốc mặc lại quần áo rồi chạy vội ra ngoài.
Thời điểm tụ hợp lại với Trần Hạo, vừa liếc mắt thì Tiêu Cát Sơn đã thấy được con số chín mươi chín trên ngược áo của hắn.
Mặc dù đối với việc Tiêu gia chiêu thu đệ tử mới Tiêu Cát Sơn cũng không quan tâm hay lưu ý cho lắm. Tuy nhiên cũng biết rõ lần tuyển chọn này chiêu thu thêm chín mươi chín đệ tử nữa. Và ý nghĩa của con số chín mươi chín này như thế nào thì hắn cũng biết. Chính vì thế nên khi chứng kiến nó trên ngực áo của Trần Hạo thì hai tròng mắt hắn thiếu chút nữa rơi luôn xuống đất.
Với biểu hiện vừa rồi của Trần Hạo, trong lòng hắn vốn cho rằng vị thứ của Trần Hạo ít nhất cũng phải nằm trong top 3, cho dù là thứ nhất thì cũng không phải là điều không tưởng. Như thế nào lại là đệ nhất đếm ngược thứ chín mươi chín thế kia?
Điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực, chẳng lẽ đệ tử năm nay toàn là thiên tài siêu cấp?
“Sư huynh, bọn hắn…đều là kiệt tác của ngươi sao?” Trần Hạo có chút nhịn không được mà hỏi nhỏ.
“Ừm….Cái này là đương nhiên! Tiểu sư đệ, ngươi cũng quá thiện lương rồi đó, đám cặn bã này đã vu oan cho ngươi như thế mà ngươi chỉ đơn giản đem đồ trả lại cho bọn chúng thôi sao? Như vậy là không được! Người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Chó cắn ta một phát thì cũng phải trả lại cho nó một cước! Người thiện bị người lấn, ngựa thiện thì bị người cưỡi! Nắm tay ai lớn hơn thì lời nói của hắn chính là đạo lý! Đây là lời khuyên ta dành cho ngươi!” Thân hình có chút thô cuồng Tiêu Cát Sơn nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì, nên chỉ có thể tạm thời buông tha. Hắn lập tức khôi phục lại biểu tình bình thường, vỗ vỗ vai Trần Hạo nói một cách đầy thấm thía.
“Nắm đấm lớn nhất chính là đạo lý?” Trần Hạo có chút thì thào nói.
Đúng vậy, nắm đấm lớn chính là đạo lý!
Chó cắn ta một phát thì phải trả lại cho nó một cước?
Không! Nếu thực lực của ta đủ mạnh…ta sẽ đạp hắn chết tươi luôn!
…
“Tiểu sư đệ, ngươi đã từng tu luyện sao?”
“Ta chưa từng tu luyện.”
“Tốc độ của ngươi thật nhanh đấy, tiểu sư đệ. Chưa gì đã bắt kịp ta rồi”. Tiêu Cát Sơn mặt dày nói.
Tốc độ đó đâu chỉ là theo kịp đâu mà phải là Trần Hạo nhanh hơn Tiêu Cát Sơn thì mới phải.
Ở đây đã có thể khẳng định được một điều là không có ai tốt bằng à.
Sau khi chạy xong, Trần Hạo chỉ im lặng cáo biệt Tiêu Cát Sơn. Chờ bọn Tiểu Linh Nhi về rồi cả đám cùng nhau đi đến nhà ăn.
“Ngươi bị làm sao thế, Tường Hạo.”
Trong lúc đang ăn cơm, đám người Tiểu Linh Nhi phát hiện thấy điểm kỳ lạ của Trần Hạo. Khuôn mặt hắn tràn đầy sự thống khổ, cơm đang ăn cũng không thèm ăn mà lấy hai tay ôm chặt lấy đầu của mình. Trong mắt tràn đầy sự mờ mịt, tràn đầy sự khó hiểu kèm theo đó là một tia sợ hãi phát ra từ nội tâm.
“Ta không được thoải mái cho lắm, các ngươi cứ ăn đi.”
Trần Hạo nhân lúc mình thanh tỉnh liền ăn hết chỗ cơm ít ỏi của mình. Rồi dưới sự kinh ngạc của đám người Tiểu Linh Nhi chạy ra khỏi nhà ăn.
Ngay lúc này, nội tâm Trần Hạo tràn đầy sự sợ hãi. Tuy nhiên hắn lại không tìm ra được rốt cục là mình sợ hãi điều gì.
Có lẽ do xung đột ban nãy nên đã khiến cho đầu hắn nhận thêm tổn thương mà hắn không thể chịu đựng được. Tuy rằng chỉ bị sưng lên 1 cái u nhỏ không đáng ngại gì. Nhưng ngay từ lúc hắn tiến vào nhà ăn thì sự đau đớn càng trở nên mãnh liệt hơn. Loại đau dớn này giống như là sự đau đớn từ tận sâu trong nội tâm, nó khiến nội tâm người ta như muốn vỡ tan ra vậy. Đến cả người có tâm tính kiên nghị như Trần Hạo cũng không thể nào chịu đựng được.
Trần Hạo càng thêm sợ hãi khi theo từng sự đau đớn này thì trong đầu hắn lại xuất hiện thêm rất nhiều hình ảnh lạ lẫm về một thế giới xa lạ khác cùng với đó là hàng loạt tin tức xa lạ mà Trần Hạo không thể nào hiểu được.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Chả nhẽ lúc nãy bị đụng đầu nên mới có những ảo giác như vậy.
Loại đau đớn này xuất phát từ sâu trong linh hồn khiến cho người ta không thể nào phản kháng được. Cùng với tần suất của sự đau đớn tăng lên thì những tin tức cùng hình ảnh cũng càng ngày càng nhiều lên. Khiến cho Trần Hạo nhìn thấy đám người Tiểu Linh Nhi càng ngày càng không rõ ràng. Trần Hạo rất sợ hãi cái cảm giác đau đớn này.
Trần Hạo đã có thể khẳng định mình xảy ra vấn đề rồi mà còn đặc biệt nghiêm trọng nữa.
Tuy rằng từng hình ảnh cùng tin tức nhìn như hoang đường nhưng hắn lại cảm giác nó rất chân thật.
Bành!
Ngay lúc Trần Hạo chuẩn bị lao ra khỏi cửa của nhà ăn thì một thân ảnh đi ngang qua lại làm cho Trần Hạo phản ứng không kịp, liền đụng phải hắn.
“Con mẹ nó, ngươi không có mắt à?”
Cùng với đó là một tiếng gầm giận dữ truyền đến.
“Xin lỗi, ta không có cố…”
Cố gắng đè nén sự đau đớn kịch liệt giống như kim đâm. Trần Hạo có lỗi nói , nhưng chưa đợi hắn nói xong .
“Ba!”
Không hề có dấu hiệu báo trước bất ngờ một cái tát đánh tới mặt của Trần Hạo. Tiếng vang từ cái tát vang lên khiến cho trong nhà ăn tất cả moi người đều nghe thấy. Mà Trần Hạo thì lại ngã trên mặt đất.
Có thể xác định được một điều đó là cái tát này được quán chú rất nhiều Nguyên lực khiến cho khóe miệng của Trần Hạo tóe máu. Ngay khi chứng kiến mấy người trước mặt thì hắn từ bộ dạng giận dữ chuyển sang lạnh lùng vô cùng cùng với đó là lửa giận ngập trời.
Răng rắc!
Ngay tại lúc này, từ trong đầu Trần Hạo truyền ra từng trận đau đớn kịch liệt. Từng mảnh vỡ giống như thủy triều sấm chớp ồ ạt tràn vào trong đầu hắn khiến cho đầu hắn gần như muốn nổ tung ra.Tuy nhiên hắn vẫn cố cắn chặt rang đứng lên.
“Xin lỗi? Ngươi nghĩ chỉ xin lỗi là xong à? Bây giờ ngươi hãy quỳ xuống xin lỗi lão tử thì lão tử có thể tha cho. Con mẹ nó, tý nữa thì đâm chết lão tử rồi.” Kẻ bị tông phải ngang ngược vô cùng nói.
Kẻ này Trần Hạo không hề quen biết nhưng mấy kẻ đi cùng hắn thì Trần Hạo biết rất rõ đấy chính là mấy tên cặn bã hắn gặp ở nhà tắm.
Chỉ có một lúc, cửa ra vào nhà ăn đã chen chúc đầy người. Cũng đúng lúc đám người Tiểu Linh Nhi đi ra liền nhìn thấy Trần Hạo miệng mũi toàn máu liền chạy lại.
“Tường Hạo…” Thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Linh Nhi ngay lập tức liền vọt tới bên cạnh người Trần Hạo. Nhìn qua khung cảnh như thế này có khi nào nàng đã từng trải qua. Nhất là khi nhìn thấy mũi miệng của Trần Hạo đầy máu lại càng khiến nàng thêm khiếp sợ. Tuy thế không biết nàng lấy dũng khí từ đâu, quay đầu nhìn qua cái tên gia hỏa hung hăng ngang ngược kia, nói: “Ngươi tai sao lại đánh người? Tường Hạo cũng đâu cố ý”
“Oa oa Tiểu nha đầu, ngươi xem mình là ai đi đã? Tiêu Cát Xuyên ta từ trước đến giờ đánh người thì ngươi có thể quản sao? Cút ngay! Nếu không lão tử cũng đánh luôn cả ngươi luôn đấy.” Đối với Tiểu Linh Nhi, Tiêu Cát Xuyên liền hung hăng giơ đôi bàn tay tràn đây Nguyên lực màu đỏ ra, càn quấy uy hiếp nói: “Tiểu tử, ngươi không phục sao? Chỉ có thể trách ngươi mà thôi ai kêu ngươi lại đụng trúng lão tử. Bây giờ chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi lão tử liền tha cho nếu không ta cũng không quản được nắm đấm này đâu.”
“Thật là xui xẻo không ngờ tiểu tử này lại đụng trúng Tiêu Cát Xuyên à.”
“Vừa rồi ngươi không thấy sao Tiêu Cát Xuyên là cố ý đấy. Lúc nãy tại nhà tắm do tiểu tử này đắc tội với đám người Tiêu Cát Xương nên mới thế. Nghe Cát Phi nói mấy tên gia hỏa Tiêu Cát Xương đầy người mùi thối chạy vào nhà tắm. Sau đó tiểu tử này được Cát Sơn sư huynh giúp đỡ khiến cho mấy tên Tiêu Cát Xương phải chạy mất. Nghe nói tiểu tử này rất mạnh đó.”
“Không phải thế? Nói lại xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cả một đám người đứng bên ngoài xem trò vui nghị luận.
Hiển nhiên sung đột phát sinh tại nhà tắm, đã bị Tiêu gai đệ tử truyền ra ngoài. Từ đó có thể thấy được loại tin tức như này truyền bá nhanh đến như nào. Mặc dù mấy tên cặn bã Tiêu Cát Xương muốn ngăn chặn cũng không thể. Phải hiểu là Trần Hạo là đệ tử chữ “Tường” mới nhập môn còn chưa chính thức tu luyện thế mà đã có thể đánh bị thương đám người Nhị Phẩm Võ Sĩ như đám gia hỏa Tiêu Cát Xương.
Đây chính là tin tức gây ra sự oanh động rất lớn à. Đấy đều là đám tùy tùng của Tiêu Cát Hàn à trong đám đệ tử chữ “Cát” tất cả đều bị coi là con rùa à làm sao lại không gây ra oanh động cho được.
Đặc biệt là Tiêu Cát Xương, một kẻ tàn nhẫn cũng đều dính phải mùi hôi thối khủng khiếp kia. Bị Tiêu Cát Sơn đuổi chạy ra nhà tắm à.
Đây chính là chuyện siêu cấp hài hước vô cùng, cũng là đề tài để cho đệ tử Tiêu gia khắp nơi bàn luận.
Tiêu gia đối với tranh chấp của ngoại môn đệ tử đều không quản tới chỉ cần không đánh chết người thì không có vấn đề gì hết. Sự tranh cường háo thắng cũng tạo cho người ta một áp lực thật lớn, đây chính là thủ đoạn khích lệ mọi người tu luyện tốt nhất trong bất kỳ một gia tộc hay môn phái nào cũng đều không có cấm. Cường giả vi tôn, kẻ thắng làm vua. Ngươi muốn lấy lại được danh dự thì phải cố gắng mà tu luyện để lấy lại danh dự thôi.
Khiêu chiến hay quyết đấu tất cả đều có thể chỉ cần ngươi nguyện ý là được, kể cả là sinh tử quyết đấu cũng thế đều có thể diễn ra. Chính như thế những chuyện như này rất phổ biến tại Tiêu gia.
Chỉ có điều Tiêu Cát Xuyên đường đường là Nhị phẩm Võ Sĩ lại đi bắt nạt một kẻ mới nhập môn chưa từng tu luyện này thì lại thật là hiếm thấy. Người bình thường ai lại đi làm loại chuyện để người ta khinh bỉ này? Đây chính là bắt nạt à! Vì thế nếu là đám người Tiêu Cát Xuyên thì còn có thể lấy cớ để mà bắt nạt Trần Hạo. Mà Tiêu Cát Xương lại khác hắn tại Tiêu gia cũng có chút danh tiếng, chỉ có người ngu ngốc như Tiêu Cát Xuyên mới có thể bị đám người Tiêu Cát Xương lợi dụng mà thôi.
“Rống!”
Ngay lúc trong đầu tạm thời hết đau đớn, Trần Hạo đẩy đám người Tiểu Linh Nhi ra, rống lên một tiếng giống như tiếng gầm của dã thú xông về phía Tiêu Cát Xuyên.
“Cẩn thận đầu của tiểu tử …”
“Bành!”
Khi Tiêu Cát Xuyên nghe được lời nhắc nhở thì đã quá muộn. Trần Hạo rống lên như là dã thú vọt lên. Tuy nhiên lần này Trần Hạo không có dùng đầu. Bởi vì đầu hắn đang gặp vấn đề lớn thì làm sao mà hắn dám dùng cơ chứ.
Nắm đấm!
Tuy là hắn không có học qua hay tu luyện bất kỳ công pháp gì kể cả phương pháp xuất quyền cơ bản nhưng tốc độ của nắm đấm lại rất nhanh. Một quyền liền ngay trên mặt của tên Tiêu Cát Xuyên đang chờ Trần Hạo quỳ xuống xin lỗi kia.
“Bành! Bành! Bành! Bành!”
Trong chốc lát hắn đã đánh được bốn quyền, tất cả đều tập trung hết trên mặt của Tiêu Cát Xuyên, khiến cho máu me bắn tứ tung.
“Con mẹ nó” Hai mắt Tiêu Cát Xuyên ngay lập tức tối sầm lại, ý nghĩ cũng bị choáng váng. Ngắn ngủi liền tỉnh táo lại, phát ra một tiếng gầm giận dữ, Nguyên lực quanh thân dồn hết về nắm tay. Trong ánh sáng màu đỏ đó, một tay của Tiêu Cát Xuyên liền bắt được cổ của Trần Hạo. Do Trần Hạo thấp hơn Tiêu Cát Xuyên một cái đầu nên hắn bị xách thẳng lên giống như một con gà vậy. Một bàn tay khác hung hăng hướng tới khuôn mặt của Trần Hạo tát tới.
“Buông hắn ra … Mau buông ra”
Tiểu Linh Nhi hoảng sợ, hét to.
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Linh Nhi, Lại nhìn ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn của Tiêu Cát Xuyên, cùng với đó là cảm giác hít thở không thông cùng với sự đau đớn kịch liệt do bị đánh và máu mũi chảy ra. Ngay thời điểm đó, Trần Hạo cảm giác như cả thế giới này dừng lại, lượng tin tức vừa rồi cùng với hình ảnh khổng lồ truyền vào trong óc không kịp tiêu hóa thì giờ nó lại xuất hiện lại lần nữa.
Bỗng nhiên hai tay của Trần Hạo nắm chặt cái tay của Tiêu Cát Xuyên đặt trên cổ mình. “Ba” Ngay lúc cái tát đánh vào mặt Trần Hạo hắn liền dung cổ và hai tay ép xuống. Theo đó hai chân đang huyền phù trên không liền đá ra rất nhanh.
Mũi chân thằng tắp mang theo tất cả lực lượng vốn có của hắn.
Cả hai âm thanh đồng thời vang lên cùng một lúc, Trần Hạo nặng nề đá thẳng vào giữa hai chân của Tiêu Cát Xuyên.
“AH!….”
Nương theo tiếng hét thảm của Tiêu Cát Xuyên. Cùng lúc đó hai tay hắn buông lỏng ra, thả Trần Hạo xuống lấy tay che vùng hạ bộ bị đá vào.
“Đáng tiếc…”
“Bành!”
Khiến cho mọi người bất ngờ đến nỗi há hốc mồm, không kịp phản ứng đó là . Ngay khi Trần Hạo sắp rơi xuống đất liền giống như bay lên ôm đầu Tiêu Cát Xuyên xuống liền cuồng bạo nâng gối lên.
Đột nhiên tiếng hét thảm của Tiêu Cát Xuyên biến mất, cả người hắn có chút co rút lại hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa .Cả khuôn mặt be bét máu nhìn giống như đầu heo.
“Nói với Tiêu Cát Hàn có dám cùng ta quyết chiến một trận quang minh chính đại hay không? Những việc hắn làm đối với ta, nửa năm sau tại cuôc tỷ thí của ngoại môn đệ tử Tiêu gia, ta sẽ trả lại hắn. Còn các ngươi là chó thì phải có giác ngộ của loài chó khi dám cắn bậy. Nếu như không phục sẽ giống hắn.”
Thanh âm của Trần Hạo tràn đầy sự lạnh lùng cùng với đôi mắt cũng lạnh lùng không kém. Sau khi nói xong, hắn không thèm để tâm tới mặt mũi đầy máu, gật đầu với đám Tiểu Linh Nhi đang đứng ngây ngốc, liền nhanh chóng một mình ly khai.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều không có nghĩ tới Trần Hạo tuy là mới nhập môn không ngờ lại có chiến lực kinh khủng như vậy. Kể cả đám người Tiêu Cát Xương chứng kiến tốc độ cùng với chiêu “Thiết Đầu Công ” tại nhà tắm cũng không có nghĩ tới.
Rõ ràng Tiêu Cát Xuyên đã khống chế được chiên cuộc không ngờ lại bị lật ngược lại. Một chiêu “Liêu Âm Cước ” kia thật sự là xảo trá cùng với chiêu “Cuồng bạo tất kích” lại khiến cho Nhị phẩm Võ Sĩ như Tiêu cát Xuyên nằm hôn mê, còn biến thành đầu heo. Hơn thế nữa một cước âm độc cuối cùng đã khiến cho hắn mất đường con cháu sau này. Một cước đó mới là vấn đề trọng yếu nhất.
Càng kinh người hơn là câu nói trước khi đi của Trần Hạo.
Không ngờ hắn lại trực tiếp đề cập tới Tiêu Cát Hàn. Những lời này đúng thật là một quả bom khiến cho mọi người choáng váng. Tiêu Cát Hàn là ai?
Hắn là đệ nhất cao thủ của đệ tử chữ “Cát”.
…
“Thật ác độc… Bất quá tiểu tử này điên rồi thì phải! Cùng Tiêu Cát Hàn khiêu chiến… Con mẹ nó! Đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?”
“Nguyên lai là hắn đắc tội với Tiêu Cát Hàn ah.., không trách được đám người kia tìm hắn gây khó dễ…”
“Tốc độ của tiểu tử này cũng rất nhanh ah, sao có thể lợi hại như vậy chứ? Tốc độ này…”
“Cho dù tốc độ nhanh thì như thế nào? Dám đắc tội với Tiêu Cát Hàn.. ta xem tiền đồ của hắn đến đây là kết thúc ah..”
…
Trần Hạo cố gắng đè nặng sự khiếp sợ trong lòng cùng cảm giác đau đớn ngày càng trở nên kịch liệt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng về nơi ở rách nát của mình.
Chính diện khiêu chiến Tiêu Cát Hàn!
Trần Hạo cũng không phải hạng ngu ngốc, hắn biết rõ Tiêu Cát Hàn vô cùng cường đại, nếu bây giờ cứ chính diện chống lại thì cơ hồ là không có lấy một phần thắng nào. Nhưng trong tình huống vừa rồi hắn không thể không nói như thế. Vì chỉ như vậy mới có thể tạm thời chấn nhiếp được đám người Tiêu Cát Xương. Nếu không, hắn tin rằng mình rất khó tránh khỏi sự dây dưa của mấy tên kia. Kết quả kế tiếp chỉ sợ rằng hắn phải đối mặt với sự quần ẩu từ bọn chúng.
Với lại hắn cũng không có thời gian, trong đầu nổi lên đau đớn cùng biến dị để cho hắn phải chịu sự dằn vặt từng giây từng phút, tùy thời có thể gục ngã.
Loại đau đớn trong đầu này lúc ban đầu chỉ là bộc phát theo tần suất chừng hai đến ba phút một lần, đến bây giờ thì đã là vài giây một lần. Từng hình ảnh độc lập theo thời gian trôi qua đã dần dần hợp lại thành một chuỗi trí nhớ cùng tin tức, càng lúc càng nhanh tràn vào trong đầu Trần Hạo một cách vô cùng mãnh liệt…
Trần Hạo căn bản không rõ trong đầu của mình rốt cục là đang xảy ra điều gì, việc này càng làm cho thâm tâm hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng theo đó là một cảm hưng phấn rất mơ hồ, thời điểm chiến đấu với Tiêu Cát Xuyên vừa rồi chính là thông qua những hình ảnh cùng tin tức đang dũng mãnh tiến vào đầu kia, giúp hắn bỗng dung bộc phát ra ‘Liêu Âm Cước’ và cũng là một kích tất sát.
Giờ phút này Trần Hạo hoàn toàn là dựa vào ý chí chèo chống, bảo trì một tia trạng thái thanh tỉnh. Sau khi trở về nơi ở một lúc, rốt cục hắn không thể nào chống đỡ tiếp mà ngã xuống đất ôm đầu rên rỉ một cách vô cùng thổng khổ. Từ sâu trong linh hồn hắn dấy lên nổi đau đớn tê tâm liệt phế. Lượng tin tức rộng lớn như trường giang đại hải cứ tiếp tục mãnh liệt mà tràn ra…
…
Mười hai tuổi, khoảng cách với thời điểm hắn tròn mười hai tuổi chỉ còn vài ngày nữa mà thôi. Trần Hạo căn bản không thể nào tưởng tượng được những hình ảnh cùng tin tức trong đầu cũng chẳng phải là ảo giác. Mà là do Tinh Phiến vi sinh có chứa trí nhớ cả đời của Lý Nguyên, một cuồng nhân khoa học tại một thế giới chân thật khác. Tinh Phiến này phiến kết hợp một chỗ với đại não của Trần Hạo, cho dù không có lần ngoài ý muốn này thì qua vài ngày nữa, lúc hắn tròn mười hai tuổi, Tinh Phiến này sẽ tự hành khởi động, bắt đầu dung hợp hoàn toàn với Trần Hạo, dung hợp trí nhớ cả đời của Lý Nguyên cùng với nhân sinh mà Trần Hạo từng trải trong mười hai năm qua.
Mà bây giờ, bởi vì đầu của Trần Hạo nhận lấy sự va chạm vô cùng kịch liệt nên đã khiến chuyện đáng lý phải xảy ra sau vài ngày nữa lại đến sớm hơn vào lúc này.