Đây là lần đầu Ngạo Phong nhìn thấy một thôn làng trong rừng, lần đầu nhìn thấy nhiều người sống như vậy.
Vây bên ngoài doanh trại là hàng rào cao bằng hai người gộp lại, trông cũng ra gì, ngọn rào sắc nhọn, phòng ma thú tấn công, còn có thể phòng được thánh thú vô tình đi ngang hay không thì chỉ có trời biết, nhưng mỗi doanh trại thám hiểm đều cố định, cho dù không có cao thủ trấn áp thì một khi gặp chuyện, những nhà thám hiểm và binh lính trong đó sẽ cố gắng bảo vệ doanh trại.
Lính đánh thuê trong đây toàn là ở mức cấp hai trở lên, kiếm sĩ cao tinh cấp hai và huyễn sư cao kiếm là rất nhiều, có lúc còn thấy được linh huyễn sư cấp ba, biểu tượng của thánh kiếm sĩ, huyễn sư thiên không cấp bốn và thánh kiếm thì lại không thấy. Có người đang lau vũ khí trong tay, có người đang lười nhác sưởi nắng trong lều, nhiều người giao dịch với vật phẩm trong tay, còn có người xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau đỏ cả mặt.
Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong đi chung với nhau, không nhìn ngang nhìn dọc gì mà đi thẳng tới cánh cửa gỗ, đi thẳng vào nội bộ doanh trại.
Một người đàn ông anh tuấn cường tráng mặc đồ bó thân màu đen trông như một con báo săn, một thiếu niên xinh đẹp khoác áo bào màu đen như thiên nga đen lạnh lùng nho nhã đồng thời xuất hiện, không muốn bị chú ý cũng khó, huống hồ Lôi Ngự Phong còn là nhân vật tiếng tăm trong rừng, người của khắp các doanh trại gần như không ai không biết anh ta.
“Lôi Ngự Phong! Đúng là anh ta thật, không phải mọi năm thời điểm này anh ta không xuất hiện ở đây hay sao?”
“Chẳng lẽ anh ta đến vì chuyện đó?”
“Không ngờ cả Lôi Ngự Phong mà cũng đến vì chuyện đó, tin tức lan nhanh thật nhỉ.”
Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong khá thính tai, xì xào xung quanh họ đều nghe hết, nhìn nhau một cái, ai nấy cũng hiếu kỳ về “chuyện đó” mà mọi người nhắc tới, nhưng họ không nói rõ là chuyện gì, làm người khác còn khó chịu hơn.
Lôi Ngự Phong vừa đi vừa chỉ bốn phía giới thiệu: “Đây là doanh trại thám hiểm, các đội thám hiểm trong rừng đều tập trung ở đây, tiến hành giao dịch hàng hoá. Khoảng không đằng trước là nơi dùng để giao dịch, không phải cậu muốn mua đồ à? Trong rừng có nhiều đặc sản ngon lắm, bình thường hiếm khi thấy, đều có thể mua được ở mấy đội buôn đồ ăn này, hơn nữa họ còn có thợ làm điểm tâm tại chỗ, bán bánh mì và sữa nóng hổi.”
“Đưa cả đầu bếp tới đây ư? Họ không sợ gặp sự cố à?” Ngạo Phong ngạc nhiên.
“Đương nhiên là có sự cố, năm nào cũng chết vài ông đầu bếp, cho dù là thế vẫn có người đến làm ăn, lời quá mà, một bánh mì bình thường ở Carroll chỉ tốn vài đồng, đến đây độn giá cao cả chục đồng Obis, bánh mì bơ ngon hơn chút thì cả 4-500 đồng Obis đấy.”
“Ờm…” Ngạo Phong bị mức giá doạ sợ.
Ở Nhật Bất Lạc mọi người đều nghĩ một tông sư thuần thú như cô chắc chắn sẽ rất giàu, không ai nhắc tới chuyện này, đến cả thành chủ Lạc Ly cũng chỉ cho cô một chiếc nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, không cho cô tiền bạc gì, tính ra trên người cô chỉ có hơn bốn nghìn Obis, số tiền đó ở đây làm được gì chứ?
Ngạo Phong sa sầm mặt, không ngờ mình nghèo tới mức này, nghèo đến mức tiền gộp lại cũng chỉ mua được mười mấy cái bánh mì bơ, một người đế vương thuần thú mà đến bước đường cùng thế này, tự cổ chí kim chưa có ai như thế cả.
“Đi thôi, chúng ta đi mua cả ngàn cái bánh mì đi, khoảng thời gian này không cần đến đây nữa, tôi có một chiếc nhẫn không gian có chứa đá lạnh, một lát nữa đến đội buôn cô cũng mua một cái đi, chỉ có một trăm vạn Obis thôi, không mắc quá đâu.” Lôi Ngự Phong rất hào phóng, mở miệng là mấy trăm vạn, không có cảm giác khó xử nào.
Trong đại lục, huyễn sư thiên không có thân phận cao một chút thì chẳng thiếu tiền để tiêu, mức độ xa xỉ khiến người khác phải tặc lưỡi.
“Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền trên người vậy?” Ngạo Phong khó hiểu hỏi.
Lôi Ngự Phong nói: “Ồ, không nhiều lắm, có mấy trăm triệu Obis thôi, dù gì cũng là tích góp mấy năm nay của tôi.”
Ngạo Phong sặc nước miếng, bắt đầu hối hận, sớm biết thế thì cướp nhẫn không gian của tên này cho rồi, anh ta nói mình chẳng giàu có gì là cố ý lừa cô đúng không!
Hai người đến trước chỗ giao dịch của đội buôn, bày đủ các loại mặt hàng trong doanh trại, ma tinh quý hiếm, móng vuốt sắc nhọn của động vật, đuôi, sừng, gân cốt động vật đủ cả, thực phẩm có tác dụng bồi bổ giúp nâng cao công lực, còn có thịt nướng, bánh áp chảo, điểm tâm thơm phức, Ngạo Phong nhìn hoa cả mắt.
“Ơ? Lôi Ngự Phong các hạ, hôm nay gió nào thổi anh đến thế?” Một giọng nói quyến rũ điệu đà vang lên, Ngạo Phong nhìn sang, trong một túp lên giữa đội buôn, một cô gái trưởng thành ăn mặc mát mẻ, trang điểm xinh đẹp bước ra, đôi môi đỏ thắm hơi mỉm, đôi mắt long lanh, vừa nhìn là biết đây là một nhân vật hoạt bát.
Các hạ, là danh xưng cho những người mạnh cấp bốn trở lên, cảnh giới huyễn sư thiên không và kiếm thánh trở lên, người ta đều sẽ gọi “XX Các Hạ”, để đặc trưng cho thân phận.
“Cô Mễ Lâm vẫn đẹp như trước nhỉ, không uổng công tôi đến một chuyến.” Lôi Ngự Phong nở nụ cười phong độ, rất có phong thái quý ông, có thể nhìn ra xuất thân của anh ta rất cao quý, lưu loát ở mảng ứng phó giao lưu thế này ăn đứt Ngạo Phong.
"Haha, các hạ đâu phải đến gặp Mễ Lâm, rõ ràng là vì chuyện đó, nhưng Mễ Lâm vẫn rất vui khi được ngài khen ngợi.” Con ngươi của Mễ Lâm vụt qua nét gian xảo, tuy có vẻ nhẹ nhàng nhưng phút chốc đã bắt được tim Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong.
Ngạo Phong không khỏi thầm cảm thán, cô gái này lợi hại thật, biết cách đọc sắc mặt người khác.
"Cô Mễ Lâm đừng úp mở nữa, cô biết rằng khoảng thời gian này tôi sẽ không đến Sơn Lĩnh Chết Chóc, có chuyện gì thế? Nói nhanh đi, cho là tôi nợ cô một ân tình, trong tương lai đội buôn của cô có đến Nhật Bất Lạc thì tôi sẽ giúp đỡ một chút.” Lôi Ngự Phong lắc đầu cười bất lực.
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Lâm lộ ra vẻ vui mừng, cô ta cười khúc khích: "Vậy thì cảm ơn Lôi Ngự Phong các hạ trượng nghĩa, thật ra chuyện là thế này.”
"Gần đây, có người ở khu vực này vô tình đột nhập vào hang ổ của cự long huyền thoại trong Sơn Lĩnh Chết Chóc, vô tình nhìn thấy chủ nhân của hang ổ cự long là cự long Candace đang đẻ ra một quả trứng rồng, cũng bắt gặp con ma thú khác đang chứng kiến cảnh tượng đó. Candace vừa đẻ trứng xong giảm thực lực đi đáng kể, tuy đã xé xác ma thú xâm phạm kia ra thành từng mảnh nhưng vẫn bị thương nặng. Khi nhà thám hiểm đó thoát ra, về lại doanh trại gần Sơn Lĩnh Chết Chóc nhất đã lập tức thông báo tin tức này cho mọi người, Mễ Lâm đã ở bên cạnh lúc đó nghe được rất rõ ràng, chắc chắn không thể nào giả được, hiện tại tất cả cao thủ có tiếng trong rừng đều đổ xô tới đây!"
“Trứng rồng?” Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong đều há hốc mồm, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều người trong trại như vậy vào lúc này.
Cự long thuộc hàng ma thú đỉnh Cấp trong lớp ma thú cao tầng. Bất kỳ con rồng nào có dòng máu thuần khiết đều là thần thú cấp cao tinh. Ở một số nơi nguy hiểm của Ruska, những con thần thánh cự long thậm chí còn là siêu thần thú rất mạnh. Rồng Candia là thần thú thất tinh nổi tiếng gần đây, nếu ai có được trứng của nó thì đồng nghĩa với việc có trước cho mình một con thần thú thất tinh!
Nếu không có sự thuần hóa của đế vương thuần thú, con thần thú thất tinh này chỉ nhận chủ nhân khi còn sơ sinh, bất kể là tự nuôi thần thú hay đem nó đi bán thì đều có sức hấp dẫn rất lớn.
Tin tức vừa truyền ra, e rằng toàn bộ cao thủ từ trong rừng sâu đều đổ về sơn lĩnh, quả trứng rồng này cũng đủ khiến người ta đỏ mắt.
Ngay cả Lôi Ngự Phong là huyễn sư thiên không đã có một con thần thú cho mình rồi mà vẫn không khỏi hít mạnh một hơi.
"Không ngờ tới đây lại gặp phải chuyện thú vị như vậy, chúng tôi cũng thuận theo dòng chảy thôi. Quả trứng rồng là chuyện nhỏ, cự long Candia bị thương nặng, cũng là mục tiêu của các cao thủ." Mắt Ngạo Phong loé lên, nhưng thứ đọng lại trong tâm trí nhất không phải là quả trứng rồng, mà là con Cự long Candia kia, con thần thú thất tinh bị thương, còn mục tiêu nào tốt hơn chứ?
Cô khác với những huyễn sư khác, quả trứng rồng không hữu dụng với cô như thần thú thất tinh, một khi đã khế ước, nó nhất định sẽ giúp cô đột phá cảnh giới huyễn sư thiên không.
Lôi Ngự Phong vốn đã có chút lung lay, nghe được lời nói của Ngạo Phong, lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù không lấy được thì nhìn một cái cũng tốt rồi. Không ai có thể đánh bại chúng ta trong khu rừng này. Tôi đã muốn vào sâu trong sơn lĩnh rồi, một người hai tay địch không lại bốn tay, phải cẩn thận rất nhiều, lần này cùng hành động với cậu, tôi yên tâm hơn một chút.”
Mễ Lâm nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn về phía Ngạo Phong, từ giọng điệu của Lôi Ngự Phong, Mễ Lâm cẩn thận nghe ra một ý nghĩa khác, anh ta rất xem trọng cậu thiếu niên này! Thậm chí là nâng cô lên vị trí ngang hàng với chính mình! Lôi Ngự Phong là một huyễn sư thiên không, thực lực không thua gì ai, chẳng lẽ người thanh niên trông cực kỳ trẻ tuổi này lại thực sự có sức chiến đấu của một huyễn sư thiên không?
Nghĩ đến đây, Mễ Lâm nở một nụ cười thân thiện: "Em trai này là ai?"
"À, cậu ấy là...” Lôi Ngự Phong có chút xấu hổ trước câu hỏi này, dù gì thì bị Ngạo Phong đánh bại và ép làm vệ sĩ cho cô chắc chắn không phải là một điều vinh quang.
"Là anh em!"
Ngạo Phong đã đi trước một bước, nói một cách lạnh lùng nhưng với giọng điệu mạnh mẽ: "Tôi gặp Ngự Phong trên đường, chúng tôi đã ngưỡng mộ nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy chúng tôi đã đồng hành cùng nhau."
"...” Lôi Ngự Phong kinh ngạc nhìn Ngạo Phong, đột nhiên cảm thấy phía sau giọng nói băng giá kia có chút dịu dàng khó nhận ra, trái tim lại run lên.
Thường thường tuổi thiếu niên sẽ rất dễ ham hư vinh, ngạo mạn, nếu đánh bại một người nổi tiếng như anh ta, e rằng sẽ đi rêu rao danh tiếng khắp nơi, nhưng cô đã không ngại giữ lại thể diện cho anh ta mà còn tính toán giúp anh ta nữa, điều này khiến Lôi Ngự Phong rất cảm động.
Hốc mắt hơi nóng lên, Lôi Ngự Phong vòng tay qua vai Ngạo Phong, mỉm cười, cái tên của cô được thốt lên rất tự nhiên: "Ngạo Phong! Anh em tốt!"
Hai người mỉm cười với nhau, đang vui mừng trong lòng, nhưng tiếng kêu than và tiếng la hét từ ngoài trại đột nhiên vang vọng trong không trung.
"A! Thánh thú, thánh thú tấn công!"
"Ôi trời ơi, con cự mãng Dama, thánh thú thất tinh!"
"Nhanh! Chạy đi!"
Những tiếng la hét kinh hãi khiến mặt mày người ta tái mét, từ cổng vào trại có tiếng “Bùm bùm”. Chiếc cọc gỗ cao hơn 3m bị đuôi trăn cuốn đi, đổ ầm xuống đất. Mặt đất bên dưới chân Lôi Ngự Phong và Ngạo Phong run lên.
Một thân trăn khổng lồ màu xanh lục bay trên không, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh của nó như hai ngọn lửa quỷ, phát sáng một cách khủng khiếp trong không trung, che hết ánh sáng của doanh trại, sắc mặt ai nấy trong trại đều tái mét, sợ hãi tột độ.
“Lôi Ngự Phong các hạ!” Mễ Lâm tái xanh cả mặt, nhìn sang Lôi Ngự Phong với ánh mắt cầu cứu, họ còn rất nhiều tài sản ở trong doanh trại này, một khi doanh trại gặp chuyện thì tổn thất sẽ rất nghiêm trọng!
Thánh thú thất tinh đã không còn nằm trong tầm chiến đấu của linh huyễn sư bình thường nữa, chỉ có huyễn sư thiên không mới đủ sức kháng cự.
“Không ngờ nhanh vậy đã tìm đến trả ơn nghĩa rồi, Ngạo Phong, đợi tôi một lát.” Lôi Ngự Phong cười với Mễ Lâm, đôi mắt ưng nhìn thẳng vào con trăn kia, hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất mà bay vào không trung, vẫy tay một cái, huyễn lực màu xanh tản ra khắp người, ánh sáng bạc chói mắt, phù hiệu ngôi sao của huyễn sư thiên không nhị kiếm hiện ra, chim đại bàng khổng lồ cánh vàng hung hãn hiện thân.
Đôi cánh khổng lồ dài cả mười mét, mọi người trong doanh trại mừng rỡ hoan hô.
“May quá! Là Lôi Ngự Phong các hạ, chúng ta được cứu rồi!”
“May mà có Lôi Ngự Phong các hạ ở đây, cảm ơn dũng sĩ.”
Tuy rằng đối thủ là thánh thú thất tinh, Lôi Ngự Phong lại không sử dụng hóa giáp cho huyễn thú, Kim Bằng không khác gì chim đại bàng, bẩm sinh đã là khắc tinh của họ nhà rắn, cự mãng Dama vừa nhìn thấy thần thú Kim Bằng thì liền như chuột thấy mèo, cặp mắt hung tợn của nó nhất thời ánh lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn quay đi chạy trốn.
Nhưng tốc độ của nó có nhanh tới đâu cũng làm sao qua được chim đại bàng cánh vàng một ngày bay nghìn dặm đây?
Thôn Tiêu khinh thường, lạnh lùng hét một tiếng: “Tiểu Xà, chạy đâu cho thoát!”
Đôi cánh khổng lồ vỗ một cái, Kim Bằng như sao băng rượt theo, mỏ chim mổ một cái thật mạnh lên đầu con rắn, máu tươi vụt lên trời tận mấy mét!
Con cự mãng đau đớn, cơ thể ngọ nguậy không ngừng, ra sức phản kháng, cái đuôi linh hoạt của nó không tài nào quật tới Thôn Tiêu, nó còn bị Thôn Tiêu mổ thêm mười mấy cái, cả thân hình xanh ngọc của nó toàn máu, màu xanh và đỏ giao nhau quỷ dị vô cùng.
Thôn Tiêu tìm được thời cơ, mổ một cái thật mạnh lên con cự mãng đang yếu dần, cự mãng bị tập kích mạnh, không còn sức giữ trạng thái bay lượn nữa, đùng một phát rơi xuống đất sau một tiếng la thất thanh.
“Ngự Phong, đừng giết nó, để nó sống!” Ngạo Phong nhìn Thôn Tiêu chuẩn bị xông xuống, như thể muốn giết Dama, cô liềnvội vàng la lớn với Lôi Ngự Phong trong không trung, Lôi Ngự Phong giật mình, không hiểu tại sao nhưng vẫn ra lệnh cho Thôn Tiêu.
Thôn Tiêu nghe lệnh, đổi từ xông kích thành bắt, cái vuốt khổng lồ quặp cự mãng về lại, mọi người vội vàng tản ra, chừa ra một con đường cho Lôi Ngự Phong bay về đáp đất, Thôn Tiêu ném con cự mãng đang hấp hối ra đất, lắc người một cái, biến thành một con chim màu vàng, đậu lên vai Lôi Ngự Phong, không muốn về lại không gian huyễn thú cô đơn kia.
Không biết có phải vì nguyên nhân chúng nó quá to hay không, những thần thú thánh thú này một khi trở về màu sắc tự vệ thì con nào con nấy vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu.
“Lôi Ngự Phong các hạ tôn kính, cảm ơn anh đã ra tay trợ giúp.” Mọi người xung quanh lần lượt khom lưng cảm ơn Lôi Ngự Phong, biểu đạt sự tôn kính, bất kể là nơi loạn thế nào, chỉ cần ở thế giới Ruska thì người mạnh vẫn được tôn kính, đây là một quy tắc bất biến.
Lôi Ngự Phong đã chai lì với những câu này, không quan tâm chút nào, muốn hỏi Ngạo Phong giữ con thánh thú lại để làm gì, nhưng ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động náo nhiệt, tiếp theo là một tốp thanh niên nam nữ đi theo đoàn tiến vào.
Đi trước là một người đàn ông trung niên niềm nở, trông có vẻ thư sinh, nhưng xung quanh ông ta có khí thế khiến người khác nhìn vào thì lập tức cảm nhận được sự áp chế, ông ta không nhu nhược như vẻ ngoài, nam nữ thanh niên đằng sau đều ở mức cao tinh cấp hai, có cả vài người là cấp ba.