"Dù sao Mộ Dung Song cũng là một cô gái xinh đẹp, lão Ngưu có cần phải hung ác như vậy không?" Đinh Lão Tiên thổn thức cảm thán.
Giới game có một quy luật bất thành văn, đó chính là nhân nhượng với người chơi nữ, mặc dù Mộ Dung Song rất đáng hận nhưng thái độ chém giết dứt khoát này của Vương Viễn không khỏi khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
"Hắn đánh con gái đến nghiện rồi."
Bôi Mạc Đình ở bên cạnh chửi bậy, đồng thời trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Mộc Uyển Thanh bị ăn hai cái bạt tai từ Vương Viễn.
"Ngừng lại!"
Vương Viễn nghe lời đánh giá của Bôi Mạc Đình thì bĩu môi khinh thường.
Đối với Vương Viễn mà nói, tôn trọng phụ nữ là chuyện đương nhiên, thế nhưng phải xem đối phương có đáng giá để nhận được sự tôn trọng đó không đã, người ta đã tát ngươi đen đét, mà ngươi còn không đánh trả không phải là cuồng ngược chứ?
Trước mặt nữ quyền dị dạng, không có tên mặt nóng dán mông lạnh nào vô tội cả.
…
Khi đám người Vương Viễn đang tám nhảm thì trong điểm sống lại ở thành Lạc Dương, sau khi có ánh sáng trắng lóe lên, Mộ Dung Song xuất hiện.
"Phó bang chủ? Sao ngươi cũng tới đây?"
Cao Lão Đại vẫn còn ở trong điểm sống lại, thấy Mộ Dung Song xuất hiện ở bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Cao Lão Đại biết Du Long Kinh Phượng của Mộ Dung Song là bộ công pháp có tính phòng ngự cực cao, hơn nữa còn có thể dội ngược lại đòn tấn công, khó gặm hơn cả Thiếu Lâm nữa. Điểm sống lại không phải là nơi mà Mộ Dung Song nên tới.
"Ngươi tưởng ta muốn đến đây lắm hả?"
Mộ Dung Song trợn trừng mắt tức giận nhìn Cao Lão Đại, sau đó bắt đầu kiểm tra tổn thất của mình.
Mất mười phần trăm giang hồ lịch duyệt…
Công pháp và tu vi không thiệt hại gì, may quá may quá!
Mộ Dung Song thấy tu vi không tụt thì lộ ra vẻ vui mừng, theo thói quen vung tay lên xem quạt xếp thì phát hiện trong tay trống trơn.
"? ??"
Mộ Dung Song cúi đầu xem xét, sau đó đứng đực người ra.
"Sao thế?"
Cao Lão Đại thấy vẻ mặt của Mộ Dung Song thì buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ ngươi tụt cảnh giới?"
Trong “Đại Võ Tiên”, người chơi bị chết, tụt điểm lịch duyệt thì không sao, dù thế nào đẳng cấp cũng chỉ hạn chế một số thứ, chỉ cần không tụt quá nhiều, không ảnh hưởng quá lớn đến tu vi thì không sao cả. Bọn họ sợ nhất là tụt cảnh giới võ học…
"Không phải…"
Mộ Dung Song mặt xám mày tro nói: "Rơi trang bị."
"Trang bị?" Cao Lão Đại nghe vậy khẽ giật mình, cẩn thận hỏi: "Rơi thứ gì?"
"Cây quạt…" Mộ Dung Song run rẩy cả người, nhả ra đúng hai chữ.
"Cây quạt! !!"
Nháy mắt vẻ mặt của Cao Lão Đại giống y như đúc Mộ Dung Song.
Cao Lão Đại và Mộ Dung Song là hai trong số bốn đại đà chủ của Hồng Hoa hội, cũng đồng thời là những thành viên nòng cốt nhất, Cao Lão Đại dĩ nhiên biết cây quạt trong tay Mộ Dung Song trân quý đến cỡ nào.
Nếu rơi những trang bị khác thì cũng thôi, với tài lực của Hồng Hoa hội, phó bang chủ mua một trang bị có thuộc tính xấp xỉ như trước cũng không phải chuyện gì to tát.