Nửa đêm, Lý Tử Thất khát tỉnh. Cô xuống dưới nhà, muốn vào bếp tìm nước uống. Nhưng vừa đi đến chân cầu thang đã nghe thấy tiếng Trần Hoa Vinh, dường như anh đang nói chuyện điện thoại.
Lý Tử Thất định thản nhiên đi qua lấy nước, bất chợt nghe thấy Trần Hoa Vinh nhắc đến tên mình
“Lý Tử Thất?? Tối nay đã nói chuyện xong xuôi rồi. Đúng vậy” - sau đó là một quãng ngừng, có vẻ anh đang nghe bên kia đáp lại - “Dù chỉ là một phần trăm khả năng thì tôi cũng không cho phép. Tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào trở thành nguy cơ cản trở mình. Muốn trốn cũng không thoát đâu!!!”
Sau đó cô rõ ràng cảm thấy Trần Hoa Vinh cúp máy trong bực bội. Lý Tử Thất không muốn đi vào bếp nữa, cô quay lại phòng ngủ.
Lý Tử Thất cảm thấy tâm trạng của mình hôm nay như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Buổi trưa còn muốn đàu tẩu, đến tối liền thay đổi ý định muốn ở lại đây, bây giờ cô lại ngay lập tức muốn rời khỏi biệt thự. Hóa ra anh ta giữ cô lại không phải bởi thiện chí như cô tưởng, anh ta chỉ không muốn kẻ khác có cơ hội làm khó mình. Giữ cô lại cũng giống như giữ một món đồ chơi, không có cũng không sao nhưng nếu bị kẻ khác cướp mất thì sẽ rất khó chịu.
Ha, cô cứ nghĩ anh rất tốt!!!
Cho dù cô đã hứa sẽ không bỏ trốn, nhưng chính anh ta là người nói dối trước, vậy cũng đừng trách cô bội ước. Lý Tử Thất thầm quyết tâm, kế hoạch mà cô đã nghĩ được một nửa nhất định sẽ được hoàn thành.
Mặc dù đã đạt thành nhận thức chung vào tối hôm trước, nhưng Trần Hoa Vinh vẫn không thay đổi lịch huấn luyện của Lý Tử Thất. Cho cô thêm việc để làm cũng tốt, cô sẽ bớt nhàm chán mà nhớ nhung việc quay trở lại trường. Có điều tối hôm qua vẫn còn rất tốt, thế mà sáng nay Lý Tử Thất nhìn Trần Hoa Vinh lại lạnh mặt. Tâm tư con gái đúng là khó hiểu.
Suốt cả bữa sáng, cho đến khi tới căn nhà gỗ, Lý Tử Thất không nói câu nào, cũng không cho Trần Hoa Vinh một sắc mặt tốt. Anh cũng lười quản, không chừng hỏi đến, cô lại còn nói đã hối hận vì lời hứa tối quá. Anh biết cô là người cố chấp, nếu đã nói ra hẳn sẽ thực hiện, vô cùng yên tâm mặc cô tỏ thái độ.
Suốt mấy ngày tiếp theo, cường độ huấn luyện vẫn nặng như vậy. Lý Tử Thất đã chuyển sang tập bắn vật thể chuyển động. Động tác của cô ngày càng thành thục lưu loát. Đúng như Đỗ Nam nghĩ, sau một tuần thì nhất định cậu chẳng còn gì để dạy Lý Tử Thất nữa.
Tình học võ cũng rất khả quan. Từ sau hôm nói chuyện với Trần Hoa Vinh, Lý Tử Thất bỗng nhiên nhiệt tình bất ngờ. Cô rất hăng hái tập luyện, khi ra chiêu cũng càng ngày càng độc, bộ dáng không thèm nể nang. Nhiều khi Lôi Hạo Nhiên cũng nghi hoặc liệu có phải cô muốn đánh mình phế luôn không.
Trên thực tế, Lý Tử Thất cũng chẳng phải tự nhiên mà tập luyện hăng say hơn. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn thăm dò Đỗ Nam, Lôi Hạo Nhiên cùng quản gia Trần và người làm trong biệt thự về khu rừng quanh đây. Đa số mọi người đều không rõ, cũng chưa từng đi vào nhưng vẫn có chút thu hoạch. Chẳng hạn như để tránh được bẫy thì phải vô cùng linh hoạt, thân thủ và phản xạ đều phải tốt thì mới có thể trốn thoát. Hơn nữa trong rừng cũng có rất nhiều rắn độc. Cô cũng đặt sẵn một lọ xịt chống rắn cùng một bộ đồ bảo hộ, lừa gạt quản gia Trần đó là quần áo cũng mỹ phẩm mình mua về.
Lý Tử Thất một bên thăm dò thông tin khu rừng, một bên thăm dò động thái của Trần Hoa Vinh. Sau khi cô khẳng định sẽ không trốn đi, thì anh cũng không ở nhà nữa, lại bắt đầu ngày ngày sáng biến mất đến tận tối khuya mới về.
Bỗng nhiên một hôm, Lý Tử Thất thức dậy sớm nhưng lạ là hôm nay Trần Hoa Vinh, người vẫn luôn đều đặn xuất hiện trong bữa sáng lại không thấy đâu.
“Thiếu gia phải đi công tác, tạm thời sẽ không trở về biệt thự” - Quản gia Trần thấy cô ngó nghiêng thì lên tiếng giải thích.
“Anh ấy đi bao lâu??” - Lý Tử Thất biết cuối cùng lô hàng kia vẫn cần Trần Hoa Vinh ra tay rồi. Nghe nói đó là lô hàng rất lớn, được xuất sang Trung Đông, nhất định là trong một hai ngày tới Trần Hoa Vinh sẽ không trở về ngay. Đây chính là thời điểm chín muồi mà cô đã phải kiên nhẫn chờ đợi suốt cả một tuần.
Ha, tôi sẽ rời khỏi đây, cho anh tức chết!!!
Người bên ngoài đều đi rồi, Lý Tử Thất tránh ở trong phòng không đi ra.
Có nên trốn không nhỉ?
Thình lình xảy ra biến đổi lớn, khiến cả thể xác và tinh thần của cô đều mỏi mệt...
Hay là thôi nằm ngủ một lát tính sau.
Cô bật đèn, mơ mơ màng màng ngủ. Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị ác mộng bừng tỉnh!!! Cô lại mơ thấy cảnh ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông!!!
Cô ôm tim thở dốc... Cô tuy không tận mắt chứng kiến cảnh đó. Nhưng hình ảnh nọ như in sâu vào đầu cô. Từ lúc mười tuổi, cô sợ bóng tối, cho nên quen bật đèn ngủ.
Cô mở to mắt, phát hiện xung quanh là hoàn cảnh xa lạ, lúc này mới nhớ tới mình đang ở biệt thự của Trần Hoa Vinh.
Cô lau trán, phát hiện sợ tới ướt đầm mồ hôi!!!
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng động kỳ lạ!!! ___
Cô cẩn thận nghe, dần nghe ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
“Cốc cốc cốc ——” Bên ngoài có người gõ cửa.
Lý Tử Thất bước xuống đi mở cửa, giương mắt thấy một bóng người cao lớn ở trước cửa. Chân mày anh tuấn của Trần Hoa Vinh nhíu lại, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt yên lặng lạnh lùng như băng.
Anh ngước mắt, nhìn ánh đèn nhức mắt, sáng chói trắng lòa làm anh đau mắt!!!
“Anh không phải đi công tác sao?”
“Không đi nữa!!! Sao? Có vấn đề gì à?”
Lý Tử Thất quay đầu, “Không có.......”
Anh bình tĩnh hỏi: “Lạ giường??? Không ngủ được???”
Lý Tử Thất dụi mắt nói: “Không có, tôi ngủ, nhưng tôi quen mở đèn ngủ.”
Từ khi cha mẹ qua đời, cô luôn mở đèn ngủ. Gần một năm trời, nửa đêm mắc vệ sinh tỉnh, cô cũng không dám đi.
Lâu ngày, thành thói quen.
Trần Hoa Vinh quan sát cô, thấy mắt cô lim dim, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng, quả thật giống như đang ngủ, liền gật đầu.
Anh nhớ lại lúc ở nhà cô, quả thật cô phải mở một cái đèn nhỏ trên tường mới có thể ngủ. Nhưng mở đèn rất không tốt cho sức khỏe!!! Mắt không tốt, đối với thân thể cũng không tốt.
Trần Hoa Vinh không nói gì, bước chân dài ra, đi thẳng vào phòng.
Lý Tử Thất kinh ngạc nhìn anh: “Làm gì??? Anh có chuyện gì à???”
Trần Hoa Vinh không để ý tới cô, trực tiếp đưa tay ấn chốt đèn, anh tắt đèn..........
Phòng tức khắc tối đi, Lý Tử Thất lập tức nổi giận: “Anh vào phòng tôi làm gì??? Mở đèn!!! ”
Trần Hoa Vinh liếc cô, dưới ánh trăng, gò má trắng nõn của cô nổi lên vệt đỏ ửng.
Anh cố ý cười nhạo: “Em nghĩ tôi muốn làm gì em???”
Lý Tử Thất trợn mắt nhìn anh, cắn răng đi tới mở đèn, Trần Hoa Vinh đột nhiên đưa tay kéo cô lên giường: “Thì ra em nhát gan như vậy.”
Lý Tử Thất nghẹn họng, giãy giụa hai cái, không cựa ra được. Cả người anh đè trên người cô, rất nặng rất khó chịu. Cô muốn đạp anh, nhưng anh siết chặt cô, giống như quyết tâm muốn cưỡng gian cô vậy.
“Không phải em buồn ngủ sao??? Còn không mau ngủ???” Anh vừa thúc giục cô vừa vươn tay lấy chăn đắp lên người cô: “Chờ em ngủ tôi sẽ đi, làm thế nào cũng phải sửa tật xấu này của em!!! ”
Cô tắt đèn căn bản không ngủ được. Nhưng trong lời nói của anh tràn đầy châm chọc, kích thích tính bướng bỉnh của cô!!!