Nụ hôn vừa dứt, Niên Thường bế cô đứng xuống sàn, anh xoay người cô lại, hai cánh tay Tuệ Sam chống xuống bàn.
Lại là tư thế này, thật khiến cô ngượng chết được. Anh vén chiếc đầm của cô lên cao, phơi bày nơi tuyệt đẹp bên dưới.
Cô hoang mang với sức lực của người đàn ông này, rõ ràng vừa ra lại muốn tiếp tục không chút ngơi nghỉ. "Ăn mừng" theo hình thức này rút cạn kiệt sức cô mất.
Anh cúi người, chạm tay vào bầu ngực mềm mại, rê môi trên cổ rồi lại di chuyển cắn nhẹ vào vai cô.
Vật to lớn xâm nhập vào nơi sâu thẳm từ phía sau. Anh giữ hai tay trên eo cô, từ cú nhấp vào ra khiến cả cơ thể cô như mềm nhũn.
Một lúc "vật lộn" trong phòng làm việc thăng hoa, Niên Thường bế cô trở về phòng ngủ, anh vừa đặt cô xuống giường đã lập tức cởi bỏ những thứ cản trở trên cơ thể.
Chiếc đầm ngủ lụa bị vứt trên sàn. Anh tách hai chân cô, tinh nghịch tiếp xúc công cụ lên xuống bên ngoài búp hoa.
Anh chạm tay vào gương mặt xinh đẹp, từ từ lướt xuống đôi gò bồng đảo căng tràn. Niên Thường vừa xuống cắn nhẹ nụ hoa đang căng cứng thì bên dưới cũng không chần chừ mà húc mạnh vào trong.
Khoái cảm bủa vây, cơ thể không ngừng phản ứng trước sự kích thích, Tuệ Sam liên tục thốt ra những âm thanh quyết rũ khiến cuộc vui thêm thăng hoa.
Cả hai quấn lấy nhau cả đêm, đến cả công việc còn đang dang dở anh cũng chẳng màn tới.
——————————————
Thư viện yên tĩnh, từng đường nét cô tô vẽ trên trang giấy trắng dần hoạ nên chân dung của một thanh niên tầm mười lăm tuổi.
Niên Thường cũng đang phác hoạ gì đó trên giấy, cô quay sang tựa vào vai anh, chưa kịp nhìn vào bản vẽ thì anh đã vội úp lại:
- Em không nhìn được, đây là bí mật.
Cô tò mò ngước nhìn anh:
- Anh đang vẽ cô nào hay sao mà không cho em nhìn?
Anh mỉm cười véo má cô:
- Anh làm gì có ai ngoài em. Trước sau gì em cũng được xem thôi, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Tuệ Sam chu môi tỏ ý tò mò, anh nhìn vào bức hoạ của cô:
- Nói anh nhưng em thì đang vẽ thằng nào đây?
Trông anh cuống lên như thế mà cô không nhịn được cười. Tuệ Sam cầm bức vẽ đưa ra trước mắt anh để Niên Thường nhìn thật kỹ:
- Anh không nhận ra ai à?
Lúc này anh mới nhìn thật kỹ lại, thì ra là cô vẽ anh lúc nhỏ, lần này xém ghen hố rồi.
Anh mỉm cười hôn lên tóc cô:
- Sao em lại vẽ anh?
Nhớ đến chuyện anh bảo cô vẽ chính mình lúc nhỏ mà Tuệ Sam chẳng hề hay biết gì. Thậm chí cô còn ghen với chính bản thân mà không biết rằng đó chính là cô.
Tuệ Sam lấy một bức hoạ khác dưới bàn đặt cạnh bức hoạ cô vừa vẽ anh:
- Anh xem, đã có chân dung của em lúc nhỏ rồi thì không thể thiếu chân dung của anh được. Chúng ta là một đôi.
Anh ôm lấy eo cô, hạnh phúc hôn lấy đôi môi mềm mại thân thuộc:
- Cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
Tuệ Sam chạm tay lên môi anh, dịu dàng hỏi:
- Nếu em không nhớ lại mọi chuyện, có phải sẽ rất thiệt thòi cho anh không?
Niên Thường lắc đầu, nắm lấy tay cô rồi đặt lên đấy một nụ hôn:
- Nếu em không nhớ ra anh, chẳng sao. Vì tự đây đến hết đời, em sẽ không thể quên được anh.
Cô mỉm cười ôm lấy cổ anh, cả hai trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
———————————————
Sau những ngày tháng nằm viện điều trị, sức khoẻ của Ngạn lão gia đã tiến triển tốt và đang dần hồi phục.
Ông ấy rất sốc khi biết Niên Thường không phải con ruột của mình, lại càng thêm sốc khi Tuệ Sam, đáng lẽ ra là con dâu lại chính là con gái ruột của ông ấy.
Ngày cô và anh đến nhà ông ấy nói rõ mọi chuyện, đối mặt với sự thật, Ngạn lão gia chỉ nghẹn ngào trong xúc động,
Ông ấy nắm tay cô, liên tục lập lại câu nói:
- Ba xin lỗi, tất cả là lỗi của ba,...
Dù biết Niên Thường không phải con ruột, nhưng Ngạn lão gia vẫn yêu thương và hy vọng trong tương lai có bù đắp cho anh, thật tâm chúc phúc anh và Tuệ Sam.
Vợ hiện tại của ông ấy là một phụ nữ rất hiểu chuyện và tốt tính. Bà ấy chẳng những an ủi chồng mà còn hết lòng chúc phúc tình cảm của anh và cô. Ngoài ra, còn chào đón Tuệ Sam khi biết cô là con riêng của chồng mình.1
Mọi chuyện chỉ cần êm xuôi như vậy đã đủ mãn nguyện.
———————————————
Anh đưa cô đến cửa hàng váy cưới Vera nổi tiếng, là thương hiệu váy cưới danh giá do Ninh Thuỷ Mai (Ninh phu nhân) sáng lập.
Cách đây không lâu, Ninh phu nhân phát hiện người chồng đầu ấp tay gối hiện tại đã ngoại tình. Với tính cách cao ngạo, bà ta đương nhiên đến tận nơi tiểu tam làm việc để quậy phá hòng cho trà xanh kia mất mặt.
Nhưng nào ngờ khi nhìn thấy sự xinh đẹp trẻ trung của tiểu tam, bà ta lại nhận về vô số sự tự ti. Dù đã thẳng thừng nói rõ vạch mặt chuyện chồng ngoại tình, nhưng bà ta lại bị chồng mắng nhiếc và hết mực bênh vực tiểu tam.
Hiện tại Ninh phu nhân đã ly thân với chồng và đang trong quá trình hoàn tất thủ tục ly dị.
Mệt mỏi với chuyện gia đình, bây giờ bà ấy chỉ mong được bình yên. Sau bao năm tháng hết lòng vì chồng, đến cuối cùng vẫn không níu chân được người đàn ông có tính trăng hoa phụ bạc.
Bây giờ Ninh phu nhân đang sống cùng đứa con gái (em cùng mẹ khác cha với Niên Thường).
Trước đây bà ấy ép anh cưới Lưu Đình vì muốn chuyện kinh doanh của chồng bà ta thuận lợi. Hơn nữa, bà ấy mang tư tưởng “môn đăng hộ đối”, nhưng bây giờ đã hiểu, tình yêu cần sự thấu hiểu, cảm thông và đồng điệu thì mới có thể bên nhau dài lâu.
Bà ấy đã chủ động nói với anh rằng muốn đích thân may cho Tuệ Sam một bộ váy cưới thật lộng lẫy.
Bây giờ Ninh phu nhân muốn tập trung vào đam mê, lấy lại tinh thần, sự cao sang quyền lực của một nhà mốt nổi tiếng Ninh Thuỷ Mai.
Hôm nay anh đưa cô đến đây để lấy số đo may váy cưới.
Niên Thường ngồi ở ghế chờ cô, Ninh phu nhân đích thân đo đạc lấy số đo mẫu. Khi đo đến vòng eo, biết cô đang mang thai, bà ấy cất lời:
- Dì sẽ trừ hao eo rộng một chút vì đến ngày cưới chắc chắn bụng con sẽ lớn hơn.
Tuệ Sam mỉm cười, lời nói lễ phép, nhỏ nhẹ:
- Con cám ơn dì.
Ninh phu nhân cũng nở nụ cười hiền từ:
- Con không cần cám ơn dì. Cứ xem như đây là quà chúc phúc lẫn quà xin lỗi mà dì dành tặng con.
Niên Thường nhìn cô và mẹ mình hoà thuận, nói cười vui vẻ mà nhẹ nhõm trong lòng.
Mọi chuyện đơn giản hay phức tạp, nhẹ nhàng hay mệt mỏi, suy cho cùng là do chính người trong cuộc quyết định.