Ngạn lão gia hiện đã được con trai của ông ấy hiến máu (con trai với người vợ hiện tại). Sau khi dì Mai liên lạc được với gia đình ông ấy để báo tin ông ấy nhập viện, vợ con của Ngạn lão gia đã nhanh chống có mặt.
Tuệ Sam trở về nhà, cô ngồi trong phòng khóc nức nở. Cô càng nghĩ càng không thể tin được, tại sao chuyện này lại xảy ra với cô và Niên Thường.
Dì Mai nhận thấy biểu hiện khác thường của cô từ lúc ở bệnh viện về thì rất lo lắng. Nhưng khi dì ấy hỏi thì cô lại không đáp.
Đưa tay sờ lên bụng, đáng lẽ ra cô sẽ rất vui và hạnh phúc khi biết tin mình đã mang thai con của anh. Nhưng bây giờ lòng lại đau như cắt.
Nếu như chuyện ngang trái này không xảy ra thì cô sẽ vui mừng biết nhường nào, sẽ báo cho anh biết anh sắp được lên chức làm cha.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Cô giam mình suốt trong phòng, đến chiều cũng chẳng chịu ăn cơm. Tuệ Sam thật sự rất nhớ anh, nhưng sao bây giờ lại sợ đối diện anh đến vậy.
Dì Mai lo lắng liên tục gõ cửa:
- Tuệ Sam à, sao con không xuống ăn cơm? Con có chuyện gì sao? Thấy không khỏe chỗ nào à?
Dì ấy đưa tay mở nắm cửa nhưng cô đã khóa trong.
Tuệ Sam nói vọng ra:
- Con muốn yên tĩnh một mình. Con sẽ ăn sau. Dì đừng lo.
Niên Thường gọi điện thoại cô cũng không nghe máy, nói đúng ra là bây giờ cô chẳng đủ can đảm để nói chuyện điện thoại với anh.
- -------------------------------
Trưa hôm sau anh trở về, trong lòng đang rất lo lắng lại thêm dì Mai bảo hôm qua cô có biểu hiện rất lạ, đến cơm cũng chẳng ăn khiến anh lo lắng và hoang mang vô cùng.
Niên Thường gõ cửa, cô biết anh đã về, Tuệ Sam thật sự rất nhớ anh, nhưng bây giờ chuyện đối mặt với anh sao lại nặng nề đến thế.
Anh gõ cửa, trong lòng như lửa đốt khi cô không sốt sắng mừng rỡ anh về như mọi khi:
- Tuệ Sam à, anh về rồi. Em có chuyện gì sao? Mở cửa cho anh đi.
Cô giữ bình tĩnh, lấy dũng khí bước xuống giường. Vừa mở cửa ra, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đỏ hoe và sưng húp của cô.
Niên Thường ôm chằm lấy cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có anh ở đây rồi, em nói anh biết đi.
Cô ôm chặt lấy anh, dù biết rõ thân phận thật sự của cả hai nhưng vẫn không thể ngăn bản thân muốn ở cạnh Niên Thường.
Tuệ Sam ngồi trên giường, anh vừa tắm xong đã vội bước đến vỗ về cô dù Tuệ Sam vẫn chưa nói rõ lý do khiến cô buồn bã đến vậy.
Niên Thường ôm cô vào lòng, nhẹ vào cất lời:
- Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian anh không có ở nhà, em nói anh biết được không?
Cô chợt thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, do bản thân cô đang bị ngăn cách với người mình yêu bởi thân phận thật của cả hai.
Cô ngập ngừng:
- Em...
Niên Thường ngạc nhiên nhìn cô, từ lúc anh về đến giờ, thái độ của cô cứ như đang muốn lẩn tránh anh.
Trông cô ấp úng, anh nhận ra cô đã gặp phải chuyện nghiêm trọng.
- Nói anh biết đi, chúng ta thì còn gì mà chẳng thể nói với nhau.
Tuệ Sam đã dành cả đêm để suy nghĩ và khóc rất nhiều. Cô biết anh yêu cô và cô cũng vậy, anh cần được biết chuyện này, dù kết quả ra sao thì vẫn phải mạnh mẽ mà đối mặt. Hơn nữa, đứa bé trong bụng cô là vô tội, dù sự hiện diện của đứa bé vào thời điểm này có lẽ không đúng lúc.
Tuệ Sam kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, đặc biệt là kết quả xét nghiệm ADN của cô lại bất ngờ trùng khớp với ba của anh.
Niên Thường lặng người, giờ thì anh đã hiểu vì sao cô lại mất tinh thần đến vậy.
Cô buồn bã lẫn mệt mỏi vì cả đêm chẳng thể chợp mắt:
- Chúng ta...không thể...
Anh thoáng im lặng, Niên Thường đang cố gắng giữ vững sự điềm tĩnh. Anh biết rõ bản thân phải làm chỗ dựa cho cô, nếu bây giờ cả anh cũng rối lên và mất bình tĩnh thì chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ hơn.
Chuyện này thật đau đầu, cứ như ông trời đang trêu ngươi anh và cô. Chuyện cô là con ruột của ba anh, rốt cuộc là thế nào? Trong khi anh chắc chắn rằng anh là con một của ba mẹ.
Vậy ra, Tuệ Sam là con riêng của ba anh, chính là anh em cùng cha khác mẹ với anh sao?
Dù trăm ngàn lần ngẫm nghĩ anh vẫn không tin và không bao giờ muốn tin vào điều này.
Anh ôm cô, hôn lên trán Tuệ Sam, lời nói dịu dàng, ấm áp:
- Anh yêu em, anh chỉ biết rằng anh rất cần em. Chúng ta đến với nhau trước khi biết được chuyện này, anh chẳng thể vì như vậy mà buông tay em được.
Cô ngước nhìn anh, Tuệ Sam vẫn chưa nói anh biết chuyện cô mang thai mà anh đã quyết tâm giữ chặt cô bên cạnh đến vậy. Thật tâm cô cũng chẳng muốn rời xa anh, từ lâu cô đã muốn ở bên anh lâu dài, chẳng thể yêu ai khác ngoài người đàn ông chu đáo này, lại luôn hết lòng vì cô.
Anh cất lời trấn an:
- Trước khi anh hỏi rõ ba và mẹ, chuyện này vẫn chưa hẳn rõ ràng. Hứa với anh, dù sự thật ra sao em vẫn không rời xa anh có được không?
Tuệ Sam xúc động gật đầu, cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.