"Tôi muốn gặp con bé"
Trong lòng Tô Nhiên đã bắt đầu hoài nghi, lúc nàng gặp tai nạn, là Tô Nhiên cùng đang ở trên một chiếc xe.
Theo như lời của Diêm La Thất Sát nói cô không sao, Tô Lăng hoàn toàn không tin tưởng.
Nàng nhíu chặt đôi mày của mình lại, hai tay nắm chặt.
Trong lúc Diêm La Thất Sát đang muốn tìm cách đánh lạc hướng Tô Lăng về vấn đề này thì nàng đã tiếp lời.
"Thất Sát, anh đừng gạt tôi"
Hẳn tựa như rơi vào trầm mặc.
Tô Lăng lúc này ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm kia mách bảo cho nàng biết rằng Tô Nhiên đã gặp chuyện chẳng lành.
Ánh mắt của nàng mong chờ câu trả lời từ hắn, đến mức trong lòng bắt đầu gợn một làn sóng lăn tăn.
Quay ngược trở lại ngày mà hai chị em bọn họ xảy ra tai nạn...!
Tô Lăng đang lái xe một cách an toàn trên đường, chợt từ phía sau có một thứ gì đó vô hình, cường độ rất mạnh đẩy chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Phía trước mặt là một căn nhà hoang, là một ngã ba chỉ có thể rẽ ở hai bên.
Nhưng,xe của Tô Lăng lao thẳng giống như chiếc xe bị đứt phanh, đâm ngã cánh cổng đã bị rỉ sắt và phong trần từ rất lâu.
Giây phút hoảng loạn, Tô Lăng chỉ biết nhắm chặt mắt ôm lấy vô lăng.
Nàng hoảng sợ đến mức bất lực.
Cảnh sát đã tới hiện trường điều tra, kết quả là không tìm được manh mối gì ngoài việc nạn nhân cổ ý đâm vào.
May mắn là một khu bỏ hoang, chủ sở hữu không có ai nên thiệt hại không cân bồi thường.
Chỉ là, chiếc xe đã hư hỏng đến mức biến dạng, chi phí này tất nhiên Tô Lăng chịu trách nhiệm.
Cũng nhân cơ hội biết được khu nhà hoang bị bỏ trống, phía cảnh sát giao lại đất trống cho chính quyền xử lí, khai phá khu đất rộng lớn này.
Hiện tại...!
Diêm La Thất Sát ôm lấy người Tô Lăng một cách vô cùng đột ngột, giường như, bàn tay của hắn đặt lên vai nàng đang run rẩy không ngừng.
Tô Lăng hơi ngẩng đầu, phát hiện ra trên nét mặt của Diêm La Thất Sát lấy đến những tia mệt mỏi và mã bình tĩnh.
"Tô Lăng"
Hẳn gọi tên của nàng, một cách trầm trầm nhẹ nhàng.
Nàng cảm giác như có một cỗ đau đớn đâu vào tim mình ngay khi hẳn gọi gọi nàng.
"Ngươi dám đánh ta?"
"Câm cái miệng của ngươi lại"
Diêm La Thất Sát lén nghe được cuộc hội thoại vô cùng đáng yêu của hai huynh đệ bọn họ, hẳn lắc đầu bỏ về phòng bệnh.
Tô Lăng đợi qua một lúc, nhân viên nhà hàng trực tiếp giao đồ ăn tới.
Diêm La Thất Sát tiến ra ngoài cửa phòng bệnh, nhận lấy đồ ăn.
"Cảm ơn"
"Chúc quý khách ngon miệng"
Hẳn nhẹ gật gật đầu, nhân viên rời đi.
Diêm La Thất Sát đưa đồ ăn được đóng lại trong hộp một cách cẩn thận bày ra trên bàn ăn dành cho bệnh nhân.
Tô Lăng nhìn những món ăn trên bàn mà đói càng thêm đói.
Hấp dẫn quá đi.
Hắn sau khi dọn đồ ăn liên đứng qua một bên, Tô Lăng thấy hắn không ăn nên hỏi "Anh không đói sao?"
Diêm La Thất Sát lắc lắc đầu "Tôi không đói, em mau ăn đi kẻo đồ ăn bị nguội"
Nàng gật gật đầu, đưa đũa gắp đồ ăn và bắt đầu dùng bữa.
Một lúc sau....!
"Anh chưa nói cho tôi biết tình hình của Tô Nhiên!"
"Đợi em khoẻ lại tôi sẽ đưa em tới thăm cô ấy, hiện tại thì chưa thể"
Hản tựa lưng vào sopha, đầu ngẩng lên trần nhà, hai tay day day thái thương.
Tô Lăng liếc hắn, ánh mắt vô cùng sắc lẹm.
Nàng cũng đã tỉnh lại, đâu còn nguy hiểm gì nữa, hẳn cũng đâu phải người nhà thân thiết gì mà lại có quyền ngăn cấm nàng quan tâm đến tình hình của em gái mình? "Tôi no rồi".