Độc tố trong người của Tuý Linh được Ngạn Phong giải trừ rất thuận lợi.
U Tĩnh Dược giúp nàng hồi phục rất nhanh, nhưng để che mắt Tinh Khâm Sứ bọn người thì trước mắt vẫn phải đóng giả màn kịch trúng độc và đang tìm cách giải.
Nàng tỉnh lại, Ngạn Phong giúp nàng bón thuốc bổ.
"Ta không uống nữa đâu"
Hắn đưa muỗng thuốc tới, nàng cự tuyệt đẩy ra, cau mày không muốn uống thêm nữa.
"Sao?"
"Thuốc đẳng"
"Thuốc đắng mới giã được tật"
"Ta không có tật"
Nàng cứng họng cãi lại.
"Còn một chút nữa, ngoan, uống hết"
Ngạn Phong mỉm cười, hẳn rất hiếm khi cười, nhưng đối với một mình Tuý Linh, hãn không hề khiêm tốn một chút nào.
Tuý Linh cảm thấy đắng đắng trong cổ họng, nàng rất sợ phải uống tiếp cho nên ra sức lắc đầu cự tuyệt.
Dù sao, nàng cũng đâu có mệnh hệ gì nữa? Nàng lắc lắc đầu bĩu môi "Ta không uống"
"Bổn tôn cho nàng suy nghĩ lại"
Tuý Linh lập tức đưa chăn lên che quá miệng, ánh mắt cầu xin nhìn Ngạn Phong.
Nàng lại lắc đầu, giọng nói bị chăn làm nghẹt lại "Không uống"
Ngạn Phong dốc một hơi hết cạn, hắn giật chăn của nàng, kéo người Tuý Linh sát người mình.
Hắn áp môi mình lên môi nàng, đưa thuốc vào trong miệng Tuý Linh ép nàng uống đi xuống.
"ực."
Tiếng ực rõ ràng phát ra lớn, Ngạn Phong rời môi nàng, hản liếm liếm vành môi, nở một nụ cười tà mị.
Tuý Linh nhăn mày nhăn mặt nhìn hắn.
Nàng trực tiếp xông đến xô người Ngạn Phong ngã xuống giường.
Nàng ngồi đè lên bụng hẳn, nhéo má Ngạn Phong rõ đau.
"Muốn làm cái gì?"
Hắn giữ chặt hai tay Tuý Linh, tuy nhiên vẫn để nàng cưỡi lên người hắn.
Tuý Linh cau mày quát "Ta muốn đánh cái miệng thối của ngươi vì dám hôn ta"
Ngạn Phong nuông chiều nàng, hắn buông tay nàng ra tuỳ nàng xử lí "Bổn tôn mặc cho nàng đánh"
Nàng đánh đánh vào ngực hắn "Hừ"
Tuý Linh đối với Tô Nhiên rất có ấn tượng, nàng vô cùng muốn gặp cô.
"Nương, người đưa tay cho con"
Tuý Linh nghe theo hẳn, đưa cánh tay phải của mình lên trước mặt Ngạn Thần.
Nàng nghi hoặc hỏi "Con muốn làm gì thế?"
Ngạn Thần lục từ túi áo của mình ra một chiếc hộp rất sang trọng.
Loại hộp này là Tuý Linh lần đầu gặp qua, vô cùng mà cũng rất bắt mắt.
Hắn lấy ra từ chiếc hộp một chiếc lắc tay bằng vàng, loại vàng màu trắng có đính kim cương.
Tuý Linh chú ý những viên đá lấp lánh được đính tỉ mỉ trên sợi dây.
Nó thực sự rất cuốn hút, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Chiếc vòng thật đẹp"Ngạn Thần đeo vào cổ tay trắng nõn của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tuý Linh.
Nàng đưa tay lên trước mặt, lắc qua lắc lại chiếc vòng cho những viên đá dao động.
"Tặng nương"
"Con lấy đâu ra chiếc vòng vừa độc lạ vừa đẹp như thể này vậy?"
Thực ra, chiếc lắc do chính tay Tô Nhiên chọn cho Tuý Linh.
Mắt thẩm mỹ của Tô Nhiên thật cao.
Hẳn cười "Nương thích là được"
"Thằng nhóc này, càng ngày càng khôn khéo"
"Con đã lớn rồi, nương lúc nào cũng bảo con trẻ con"
"Haha"
Nàng cười một tiếng thật vui vẻ.
"À, con bé Tiêu Dao đâu? Tại sao từ lúc tỉnh lại ta không thấy con bé?"
Tuý Linh muốn gặp Tiêu Dao từ mấy ngày trước, nhưng là nàng không gặp con bé và cũng không gặp được hắn để hỏi chuyện.
"Lúc nương trọng thương, con đã bảo lão Phùng đưa xuống Địa Phủ trả người".