"Cô có vấn đề sao?"
Hẳn cau mày, giọng điệu châm biếm.
Tô Nhiên nhẹ mỉm cười với hắn càng khiến Ngạn Thần lung lay trong lòng.
Cô gái này, đàn cười vì điều gì thế? "Anh không thể đáp ứng tôi một điều kiện này sao?"
"Mục đích gặp nương của tôi là gì?"
"Không có mục đích gì cả"
"Lí do?"
Hắn lạnh lùng quát tháo.
"Tôi muốn gặp mẹ anh, đơn giản vậy thôi"
"Nương của tôi, không phải ai muốn gặp cũng được"
"Thôi vậy"
Cô lại mỉm cười nhìn hắn.
Tô Nhiên không nghe thấy câu trả lời từ hắn nữa, cô ngôi lại một lúc rồi canh thời gian gói hoa lại gọn gàng chuẩn bị cho Tiểu Mao đem đi giao cho khách hàng.
Ngạn Thần từ lúc cô nói muốn gặp nương của hắn, trong đầu hắn chợt nảy ra một suy nghĩ rất đỗi trái ngược với thực tế.
Nhưng là, hắn muốn thử một lần, vừa muốn xác nhận rằng Tô Nhiên rốt cục có phải là người hắn muốn tìm kiểm hay không.
Ngạn Thần đản đo trong lòng.
Hắn đợi Tô Nhiên mang đồ ăn trở về, cả hai cùng dùng bữa trưa một cách lặng lẽ.
Hắn chợt nhìn cô rồi lên tiếng "Tôi sẽ đưa cô tới gặp nương của tôi"
"Thật sao?"
Tô Nhiên giống như trúng mánh, đôi mắt cô hiện lên tia mong chờ nhìn lại Ngạn Thần.
Trước thái độ vô cùng hào hứng của cô, hắn chỉ nhẹ gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
Ngạn Thần mặt không biểu tình, cúi đầu dùng bữa trưa cùng cô.
Ngày thứ mười...!
Vừa mới sáng sớm, toán quân của Thuỷ Tộc đã kéo đến trước cửa Ma giới đòi gặp Ma quân.
Gô tiếp lời "Tôi chỉ cầu xin ông 10 phút, cho tôi được phép vào trong gặp người ấy một chút"
"Ai zaa, cô đừng làm khó lão nữa được không?"
"Chỉ 10 phút thôi, được không?"
"Đứng dậy, ai cho phép cô quy?"
Tô Nhiên bị Ngạn Thần kéo người đứng lên.
Cô nhìn Quan Phùng bảng ánh mắt cầu xin, dường như Tô Nhiên đã tự hạ thấp bản thân mình chỉ để được phép vào bên trong gặp Tuý Linh.
Quan Phùng bị hai người vây khốn, lão đắn đo, day dứt trong lòng.
Cuối cùng, lão quay mặt gật đầu đồng ý "Được rồi, hai người mau vào trong đi, một lát phải trở ra"
Tô Nhiên nhận được sự đồng ý của Quan Phùng, cô vô cùng vui mừng quay người nói với Ngạn Thần "Chúng ta mau đi thôi"
Hản gật đầu, dẫn Tô Nhiên vào trong.
Cô vội quay đầu, tạ ơn Quan Phùng "Vô cùng cảm ơn ông"
Lão chỉ gật nhẹ đầu cho qua.
Tô Nhiên tiến đến cạnh giường của Tuý Linh.
Cô ngồi xuống giường, nhìn ngắm thật kỹ gương mặt của nàng.
Lúc này, sợi dây trên cố Tô Nhiên chợt toả ra linh khí, bó bị Tuý Linh hút cạn.
Tuy bất tỉnh đã lâu, thế nhưng sắc mặt của Tuý Linh vẫn hồng hào, nàng giống như thiếu nữ đôi mươi vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Ngạn Thần, nói nhỏ nhẹ "Ngạn Thần, mẹ của anh thật xinh đẹp"
Hẳn đứng tựa người vào khung giường, vẻ mặt hớt hải nói "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu"
"Tôi biết rồi".